Đã là ngày thứ hai kể từ khi Tô Đình quay ngược lại quá khứ.
Thịnh Triết không hề lừa cô, cha mẹ Tô sau khi nghỉ ngơi lấy sức thì lại tới đây thăm viện.
Họ... khác hẳn với trong trí nhớ của cô... và cả trong trí nhớ của nguyên chủ.
Cha Tô chưa từng nhìn nguyên chủ bằng ánh mắt trìu mến như vậy. Mẹ Tô cũng sẽ không vì nguyên chủ không ăn được mà lo lắng cuống quýt.
Và... truyện quan trọng nhất, Niệm Ức vẫn không xuất hiện.
Lúc này, hắn không muốn đến, không quen biết cô, hay là... hắn vốn dĩ không tồn tại trong khoảng thời gian quay ngược này?
Choang.
Cốc thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Mẹ Tô đang ngồi bên giường thao thao bất tuyệt bị tiếng động này làm cho giật mình.
Cha Tô cùng Thịnh Triết ở góc phòng cũng phải nhìn lại.
"Làm sao vậy? Con đau ở đâu sao?" Mẹ Tô nhanh chóng đem Tô Đình nhìn một vòng, sờ hết trán tới cổ, từng hành động đều không giấu được sự quan tâm thật lòng.
Tô Đình hoảng hốt nhìn người mẹ trước mặt này, trong lòng vẫn không xua tan được ý nghĩ Niệm Ức không tồn tại ở đây kia.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, lắc lắc đầu, cố gắng nở nụ cười nhẹ tự nhiên nhất: "Chỉ là run tay một chút thôi, con không sao ạ."
Đang nói chuyện, bỗng dưng một thứ lọt vào mắt cô, đó là một chiếc cặp sách, hẳn là của Thịnh Triết.
Phải rồi, cô có thể đến trường, nơi duy nhất cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584355/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.