Trường Lạc nhờ vào hệ thống mà mở được cửa ra khỏi phòng. Lúc Tạ Cảnh Hiên quay lại lại hoảng loạn phát hiện không thấy cô đâu nữa. Anh lo lắng tìm kiếm khắp phòng. Không nghĩ cô lại có thể thoát ra được. Tạ Cảnh Hiên xác định không có cô trong phòng mới chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự. Tìm đến gần một tiếng lúc này cả người Tạ Cảnh Hiên toát mồ hôi ướt đẫm người. Anh đứng lặng tại ban công, thở dốc. Miệng không quên gọi. " Tiêu Ý! Tiêu Ý!".
Thấy anh chật vật như vậy, cô cuối cùng cũng không nhẫn tâm trốn nữa. Cô bước ra từ một góc sân. Đi tới trước mặt anh.
Tạ Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn thấy cô, lúc này mới yên tâm hơn. Cảm giác lo sợ vẫn chưa hết, anh ôm chặt lấy cô mà thở phào nói một câu.
" Xin lỗi! ".
Cô cùng Tạ Cảnh Hiên ngồi lại trong phòng khách nói chuyện. Cô ôm chiếc gối ôm ngồi khoanh chân nhìn tới người đàn ông mà nghiêm mặt hỏi.
" Nói đi! Anh thức tỉnh từ khi nào?".
Tạ Cảnh Hiên ngồi đối diện cô đột nhiên ngẩng đầu sững sờ một lất, mới chầm chậm nói:
" Là từ lúc em mới vừa xuyên tới. Lúc đó, anh vừa nhìn thấy em đã nhận ra em ".
Trường Lạc ở trong lòng thầm nghĩ.
Được lắm! Lê Hạo Thành sớm đã có lại ký ức, còn biết rõ cô. Vậy mà vẫn luôn giả vờ với cô!
" Tại sao anh lại muốn nhốt em?".
Tạ Cảnh Hiên, à không. Lúc này phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-he-thong-cuu-vy-009-phan-dien-la-cua-ta/3723827/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.