Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy khuôn mặt Phó Dạ Hành không có lấy một chút biểu cảm. Này còn đáng sợ hơn cả diêm vương! Tên này là nghe thấy hết những gì cô nói với Lâm Kiến Thanh vừa rồi sao? Chính là sẽ hiểu lầm cô còn có tình cảm với nam chính. Này...này bảo cô nên công lược hắn thế nào đây!

Điên thật rồi!!

Trường Lạc chỉ biết đỡ trán thầm cầu phúc cho mình. Cái nhiệm vụ thế giới này cũng thật oái oăm!

Từ sau ngày hôm đó trở về phủ Thừa Tướng, Phó Dạ Hành vẫn luôn không chạm mặt cô. Không cho gọi cô mài mực ở thư phòng hắn.

Giận rồi sao?

Đều tại hệ thống chết tiệt! Lại ban phát nhiệm vụ bừa bãi.

Hệ thống như đọc tâm được cô, nó ở trong không gian hắt xì một cái, mới cất tiếng.

( Kí chủ! Cô đang mắng chửi tôi đó à! Hệ thống lại có nhiệm vụ liên hoàn cho cô tiếp đây! ).

Trường Lạc khẽ nhíu mi, nghi ngờ tiếp theo đây hệ thống có phải còn định gieo cái nhiệm vụ vớ vẩn đào hố cô nữa không đây?

Quả nhiên ngay giây sau, hệ thống liền nói với cô

[ Kí chủ! Nam chính hôm nay sẽ khải hoàn trở về! Hắn vừa về kinh, cô cần phải đến gặp mặt hắn. Còn phải tỏ ra bản thân vốn không muốn cái hôn sự này. Nói là bản thân bị ép buộc. Trong lòng vẫn chỉ có hắn. Đó! Cô chỉ cần diễn sao cho đạt. Nghề của cô mà! ).

" Mi! ".

Trường Lạc vừa tức giận vừa bất lực. Đây là muốn cô công khai cho Phó Dạ Hành đội nón xanh sao? Đúng là cái hố này thâm độc quá! Hệ thống muốn phản diện sau này âm điểm của cô?

Trường Lạc không nhịn được nghiến răng hỏi hệ thống.

" Hệ thống! Mi có chắc.muốn ta thực hiện nhiệm vụ công lược phản diện không vậy? ".

( Tất nhiên! ).

"Vậy sao mi còn ban cái nhiệm vụ phụ chó chết này! Rõ ràng là đang làm khó ta thực hiện nhiệm vụ chính! ".

Hệ thống thản nhiên tỉnh bơ giải thích: [ Thì càng về sau nhiệm vụ thế giới sẽ càng tăng lên cấp độ khó mà! Nếu kí chủ còn ở đây nói nhảm sẽ mất thời gian làm nhiệm vụ đó. Thời gian hệ thống mở ra là một canh giờ. Chúc kí chủ thành công! ].

Trường Lạc không giữ nổi bình tĩnh, kích động mà nắm chặt tay: " Hệ thống! Mi chơi ta phải không! Được lắm! Lần sau mà còn có cái nhiệm vụ liên hoàn gì đó bà đây tuyệt đối không nhận! ".

Hệ thống nói nam chính sau khi trở về hoàng cung bái kiến hoàng đế, hoàng thái hậu liền ngay lập tức muốn chạy tới Lâm phủ để gặp cô. Tâm tình hắn vui mừng mong ngóng lại bị hoàng thái hậu dập tắt. Thật ra bà đã biết chuyện của cô và hắn từ lâu. Hoàng thái hậu cũng đã nói chuyện cô thành thân cùng Phó Dạ Hành rồi. Chủ yếu là muốn hắn từ bỏ triệt để.

Hắn như nhận cú sốc. Chính mình rời khỏi hoàng cung. Lúc này lại muốn xác định lại, trực tiếp cưỡi ngựa đến phủ

Thừa Tướng.



Không sai! Hiện tại hắn đã ở trước sảnh phủ Thừa Tướng.

Trường Lạc vì nhiệm vụ liên hoàn bắt buộc phải đi đến đại sảnh. Lúc cô đến, đập vào mắt là cảnh tượng hai nam nhân anh tuấn đang đứng đối diện nhau.

Bạch Hiên Lãng một thân lam y vương gia ôn nhã bậc vãn bối hai tay chắp vào nhau cúi đầu hành lễ với Phó Dạ

Hành.

"Bái kiến Hoàng thúc! ".

Phó Dạ Hành chỉ khẽ ừm một tiếng. Không nặng không nhẹ, rất lạnh lùng.

Bất chợt ánh mắt bình tĩnh của Bạch Hiên Lãng bỗng chốc không giữ được khi nhìn thấy hình ảnh của cô. Hắn có

chút hoảng lòng.

Suýt chút nữa đã thất thố. Cũng may vẫn còn tỉnh táo để nhận thức được hoàng thúc hắn vẫn đang ở trước mặt.

Hắn dù gì cũng phải giữ tiết tháo.

Bạch Hiên Lãng cố gượng cười, hướng mắt tới chỗ cô mà mở giọng hỏi Phó Dạ Hành.

" Đây là...hẳn là Hoàng thẩm! ".

Hai từ Hoàng thấm thốt ra mà lòng Bạch Hiên Lãng đầy chua chát. Hắn khẽ siết chặt tay đặt ở dưới mép y áo.

Ánh mắt nhìn cô đầy ý tứ. Có giận lòng, có yêu hận, lại có ý chất vấn, không cam tâm.

Dường như Phó Dạ Hành cũng nhận ra cảm xúc hơi quá phận của Bạch Hiên Lãng. Hắn thế nhưng không để tâm.

Còn nhàn nhạt nói:

" Ta nghe nói Tứ hoàng tử và phu nhân ta trước đây từng là bằng hữu, thanh mai trúc mã. Hẳn là có nhiều chuyện để nói. Ta còn phải giải quyết một số chính vụ. Phu nhân giúp ta thiết đãi ngài ấy đi! "

Trường Lạc trực tiếp đơ ra tại chỗ. Đây là ý tứ gì? Không lẽ Phó Dạ Hành ngốc tới vậy? Tự mình muốn đội nón

xanh!

Mà thôi! Vậy càng tốt! Để hắn tránh mặt đi, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn, lại không bị mất hảo cảm

cua han.

Phó Dạ Hành chậm rãi bước đi. Đợi cho khi hắn đã rời đi được một lúc. Lúc này trong sảnh viện chỉ còn hai người đứng nhìn nhau. Bạch Hiên Lãng sớm đã không thể che giấu tâm tư, cảm xúc. Hắn kích động tiến đến bắt lấy cổ tay cô mà giơ lên, giọng nói vừa đau lòng, vừa rời rạc.



" Nhan nhi! Nàng...nàng đây là phản bội? Không! Ta nghe hoàng thái hậu nói ta còn không dám tin. Thì ra...thì ra nàng thật sự...lời hứa chờ đợi ta...hóa ra chỉ là giả! Lâm Phượng Nhan! nàng... ".

Hắn không nói được nữa. Chính là, hắn giữ vai cô lại, gục đầu xuống, cô nhìn thấy một giọt thủy lệ ấm nóng rơi xuống tay mình.

Hắn khóc rồi!

Xem ra tình cảm mà nam chính dành cho nguyên chủ rất sâu đậm. Đáng tiếc, giờ cô ấy đã không còn. Chỉ là, sau này cô sẽ không lựa chọn hắn. Nhưng vì nhiệm vụ, haizz! Huynh đệ, vẫn là phải lợi dụng ngươi rồi!

Trường Lạc bất ngờ bắt lấy bàn tay thô ráp của hắn. Chuẩn bị bật chế độ diễn xuất đỉnh cao của mình.

Chỉ thấy lúc Bạch Hiên Lãng ngầng đầu lên, đối diện với hắn là hốc mắt hồng đậm của nữ nhân. Gương mặt xinh đẹp vốn dĩ cười lên rất đẹp lúc này lại bởi hai hàng nước mắt làm cho mất đi vẻ rạng rỡ. Dáng vẻ ủy mị, yếu đuối đến đáng thương.

" Hức...Hiên Lãng! Ta...ta không cố ý! Ta không phải muốn phản bội chàng! Phản bội lời hứa của hai ta! Ta...ta cũng là bị ép buộc. Mỗi hôn sự này...Hoàng đế đã hạ chỉ ban, ta không thế..không thế kháng chỉ! Nếu chỉ vì ta mà cả Lâm phủ rơi vào trọng tội. Vậy...vậy ta sẽ chết không nhắm mắt! Hiên Lãng... nhưng trong lòng ta vẫn chỉ có chàng! Hức...hức...".

" Nhan nhi!...". Bạch Hiên Lãng đờ ra.

Hắn trước nay vốn không thể nhìn nổi nữ nhân này khóc. Cho nên luôn tìm cách để cô vui vẻ. Nhưng hiện tại, hắn nghe rõ sự tình, hắn mới ngộ ra. Lại càng thương nữ nhân này hơn. Thì ra...thì ra là hắn hiểu lầm.

Nhan nhi nàng ấy, thì ra phải chịu nhiều ủy khuất như vậy!

Nghĩ vậy hắn càng giận bản thân mình hơn, lại ở trong thời điểm cô ấy cần mình nhất, không hề có mặt bảo vệ cho cô ấy.

Hắn không kìm được lúc này vội ôm chặt cô vào lòng. Giọng nói ấm áp như lúc đầu lên tiếng.

"Xin lỗi ...Nhan nhi! Để muội chịu khổ rồi! Ta xin lỗi!... ".

Âm thanh hệ thống vang lên. [ Chúc mừng nhiệm vụ liên hoàn lại hoàn thành! ].

Mà ở một góc không ai nhìn thấy, góc áo màu đỏ nâu của Phó Dạ Hành lộ ra. Hóa ra hắn vẫn luôn đứng sau bức tường từ nãy đến giờ quan sát mọi chuyện.

Bàn tay hắn siết chặt nơi góc áo. Sắc mặt âm u trầm xuống.

Hắn đây là đang mong chờ gì chứ? Nữ nhân này đã có người trong lòng. Đáng lí ra hắn nên đoán trước sẽ như vậy! Hắn vậy mà tin lời nữ nhân này. Cho rằng cô thực sự vì thích hắn mà đồng ý gả

Xem ra, là hắn tự mình đa tình rồi!

Ngay khi hắn nhấc gót xoay người quay đầu chuẩn bị rời đi, bên tai lại truyền đến loại âm thanh quen thuộc kia.

'Aiya! Ngột chết ta rồi! Hệ thống, xem như nhiệm vụ này hoàn thành. Bạch Hiên Lãng không nghĩ vì nhiệm vụ mà ta phải giả dạng thâm tình với hắn đâu! Haizz! Cái nhiệm vụ chết tiệt! Rõ ràng ta không phải nguyên chủ, không có tình cảm gì với Bạch Hiên Lãng, lại phải thay cô ấy gánh cái cục nợ này! Sau này còn phải dây dưa bao lâu đây!

Phó Dạ Hành đứng yên bất động.

Một lúc lâu nơi khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.