Trường Lạc đứng trước gương chỉnh lại quần áo trước khi ra ngoài, bất ngờ có một bàn tay ẩm áp vòng qua eo cô mà ôm cô từ phía sau. Bùi Diễm tựa cằm vào vai cô, hai người cùng lúc nhìn vào gương phản chiếu lẫn nhau. Ánh mắt ta chạm nhau. Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vừa dịu dàng vừa quen thuộc.
" Từ mai không cần đi dạy thằng nhóc đó nữa ".
Thanh âm nhẹ nhàng, không nghe cảm xúc gì bên trong. Tựa như chỉ là một lời thông báo. Nhưng làm sao cô cứ nghe ra ngữ điệu ghen tuông ta?
Cô hơi nghiêng đầu sang, gò má của hai người chạm vào nhau, tạo nên sự tiếp xúc nhẹ nhàng mà ngọt ngào.
Ánh mắt cô linh động, giả bộ ngây thơ nhướn mày hỏi:
" Không đi dạy, vậy...anh nuôi tôi sao? ".
Bùi Diễm không coi lời cô nói là lời trêu đùa, ngược lại nghiêm túc mà suy xét. Anh " ừm" khẽ một tiếng. Thành thực mà trả lời cô với ngữ khí bá đạo.
" Tôi cũng không thiếu tiền. Có thể nuôi em cả đời, còn có thể nuôi con em, cháu em. Cho nên..không cần phải đi dạy tên nhóc kia nữa. Dì sao cũng là tiền của tôi. Em thích, tôi cho em là được ".
" Thật sao?". Cô không nhịn được thích thú mà đùa cợt lại người ta.
Kết quả tổng tài mặt như khúc gỗ không thể hiện bằng lời nói nữa, mà trực tiếp chứng minh bằng hành động.
Anh hơi buông cô ra, vòng đến chỗ kệ tủ gỗ đề điện thoại di động, mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-he-thong-cuu-vy-009-phan-dien-la-cua-ta/3702242/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.