Sau khi biết người mình hằng đêm mong ngóng đã không còn, Pilip như suy sụp. Cô chỉ có thể an ủi hắn, nói rằng Lorica hẳn cũng không muốn nhìn thấy hắn trở nên như vậy. Hắn mới bình tĩnh được một chút.
Có điều chỉ tối hôm đó, Pilip lại tìm đến một cái giếng gần đó, ánh mắt đờ đẫn muốn lao thẳng xuống dưới giếng.
Cũng may cô và anh đến kịp, kịp thời ngăn cản hắn tìm chết. Nhưng hắn dường như rất kích động. Không cần bất kì sự thương hại nào. Càng không muốn được ai cứu cả.
Hắn gào khóc.
" Tại sao? Tại sao lại cứu ta? Hãy để cho ta chết đi! Nàng ấy đã đi rồi! Trên đời này không còn một ai khiến cho ta có lí do để sống nữa! Tại sao! Tại sao lại bỏ ta? Lorica! Hức...hức... ".
Hắn khóc rồi! Giọt nước mắt bên đôi mắt màu xanh lục ấy rơi xuống đất, hóa thành một cây cỏ màu xanh biếc.
Cố Trường Lạc và Lê Hạo Thành đứng một bên không khỏi kinh ngạc, sửng sốt.
Người ta nói trên đời này không có người không biết khóc. Chỉ là người nào có thể khiến cho chúng ta khóc ra mà thôi!
Mặc dù mục đích đến đây là vì loại cỏ này, nhưng khi chứng kiến Pilip đau khổ như vậy vì người hắn yêu, Trường Lạc không thể khoanh tay đứng nhìn. Cô bước tới gần, nhẹ giọng an ủi, nói ra lời lẽ thuyết phục.
" Pilip! Trên đời này có thể còn có những người yêu thương ngươi mà ngươi không biết. Hơn nữa...điều mà Lorica hứa với ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-he-thong-cuu-vy-009-phan-dien-la-cua-ta/3702229/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.