Dạ Cô Tinh trước tiên mang cô bé đi tìm Minh Triệt xử lý miệng vết thương.
Nhìn thấy cô bé xinh xắn hai má sưng đỏ, Minh Triệt bĩu môi, thầm trách cứ Dạ Cô Tinh không biết thương hoa tiếc ngọc, xuống tay...... Thực là con mẹ nó mạnh tay!
Dạ Cô Tinh ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngay từ đầu chẳng phải là do không phân rõ được địch được bạn sao!
“Nè! Tên yêu nghiệt chết tiệt, anh trừng mắt dì nhỏ của tôi làm gì?! Cẩn thận tôi tát anh một cái bay luôn đấy!”
Minh Triệt không dám tin chỉ vào chóp mũi mình, tức sùi bọt mép, “Cô bé chắc chắn, là đang nói với tôi?!”
Anh Tử Lạc trợn trắng mắt, vẻ mặt đương nhiên, “Trừ anh ra, còn có ai?”
“Chó cắn Lã Động Tân!”
“Cắn anh đấy!”
Không còn bộ dáng thâm trầm lạnh như băng như lúc trước, lúc này Anh Tử Lạc mới giống một cô gái 18 tuổi bình thường.
“Ui da -- anh nha nhẹ chút! Nhẹ thôi!”
Minh Triệt trừng hai mắt, ác độc nói, “Chịu đi.”
Dạ Cô Tinh nâng mắt, đã thấy đôi tay của Minh Triệt đang sờ soạng trên khuôn mặt Anh Tử Lạc, không giống như đang bôi thuốc, xem trái xem phải, mắt tìm kiếm.
“Cô bé hóa trang hả?!” Đột nhiên Minh Triệt kinh ngạc vì phát hiện của mình.
Anh Tử Lạc bĩu bĩu môi nhỏ, vẻ mặt khinh thường, “Ngạc nhiên lắm à?”
Minh Triệt nuốt nuốt nước miếng, dùng sức một cái, mặt nạ trên mặt Anh Tử Lạc bị lột ra, cầm trên tay, một lớp mỏng manh, “Trời đất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3434810/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.