Thoả thuận xong, Dạ Cô Tinh không nán lại thêm nữa, liề chào tạm biệt Tôn Nghị, rồi lái xe rời đi.
Dạ Cô Tinh biết rằng, Tôn Nghị miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn do dự, cho nên hai người hẹn gặp vào giữ trưa ngày mai tại nghĩa trang ngoại ô phía tây, cô sẽ trao cho họ thứ họ cần.
Đối với cuộc hẹn tại nghĩa trang, Tôn Nghị có vẻ nghi hoặc nhưng cũng không nói gì.
Lái xe trở lại biệt thự ven biển thì trời cũng gần sáng, ngọn đèn tường màu vàng chói lọi dường như chỉ dành riêng cho cô, tả ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt. Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô-pha, bóng đêm dày đặc bao phủ lấy anh tầng tầng lớp lớp, giống như một con sói ương ngạnh đơn độc dưới ánh trăng, mang theo sự lạnh lẽo, đầy vẻ hung ác.
Dạ Cô Tinh biết rằng người đàn ông này đang tức giận.
Cô sờ sờ mũi, tự giác mà nép vào vòng tay ấm áp của anh ta, vươn tay ôm lấy cổ anh, dụi dụi vào ngực anh, dịu dàng như chú mèo lười.
Dường như anh rất hài lòng với sự chủ động thân mật của cô, vẻ lạnh lùng của An Tuyển Hoàng tan đi không ít, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím chặt, đôi mắt sâu thẳm, đen láy.
“Anh đang giận sao?” Giọng nói yếu ớt đầy vẻ mỏi mệt, nhưng trong vòng tay anh lại có cảm giác an toàn khó tả, dường như vòng tay này sẽ che mưa chắn gió cho cô suốt cuộc đời.
“Không.” An Tuyển Hoàng thở dài, anh chỉ là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3434791/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.