Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng vẫn chưa về, công việc của anh thật sự rất bận rộn.
Dì Vinh đưa một ly nước mật ong cho cô, “Cô chủ à, uống ly nước đi."
Dạ Cô Tinh nhận lấy, đối với cô ấy cười, "Cảm ơn dì.”
Dì Vinh nheo mắt cười, nếp nhăn đầy mặt giống như một đóa hoa cúc đột nhiên nở rộ, vội nói: “Không cần cảm ơn, cô chủ đói chưa? Hôm nay trước khi cậu chủ đi có dặn dò nấu nhiều canh hầm xương, tôi lấy một bát để cô lót dạ nhé..." Nói xong, không đợi Dạ Cô Tinh trả lời, đã nhanh chân đi thẳng vào trong bếp.
Dạ Cô Tinh vốn không muốn ăn gì, nhưng nhìn dì Vinh nhiệt tình như vậy, cũng khó từ chối.
Gió biển thổi tới, mang theo hơi ẩm mằn mặn, có chút hơi lạnh, cô khoác thêm áo ngoài, đi thẳng ra phía vườn hoa.
Không khí ẩm ướt nuôi dưỡng ra một vườn hoa rộng lớn, rất khó để tưởng tượng ra, vào đầu mùa đông mà vẫn sẽ có gì cảnh tượng trăm hoa đua nở như vậy, nghe Minh Triệt nói qua, dưới mảnh đất này được trang bị "nhà kính vô hình" với những thiết bị tối tân nhất thế giới.
Tên như ý nghĩa, dù không nhìn thấy nhà kính, bởi vì chúng được chôn dưới lòng đất, nhưng chúng sẽ thay đổi tình hình sinh trưởng của cây dựa vào việc tác động lên bộ rễ của chúng.
Bên cạnh đình nghỉ mát, là một chiếc ghế tựa dài màu trắng, dùng những nhánh dây mây để buộc lại, có thể đong đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3434787/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.