Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, vẫn chưa vội mở miệng. Cô nhấc chén trà ướp hoa trước mặt lên, nhẹ nhàng ngửi. Xắn tay áo dài lên, để lộ ra nửa cánh tay trắng như tuyết. Ngón tay áp út bên phải đeo một chiếc nhẫn tinh xảo, phát sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
"Có lẽ, chúng ta có thể giao dịch một chút.”
“Giao dịch cái gì?" Sắc mặt Kha Khánh Sơn lại hiện lên vẻ cảnh giác như thường lệ.
"La Huy đã bị ủy ban kỷ luật đưa đi rồi, tin chắc rằng bị định tội chỉ là chuyện sớm muộn, mà vị trí cục trưởng này ông Kha đã nắm chắc trong tay rồi. Đầu tiên cũng phải chúc mừng ông đã vượt qua đại nạn mà không chết, chắc chắn hậu vận sẽ tốt đến cuối đời. Hơn nữa điều tôi cần cũng rất đơn giản, chỉ hy vọng sau này cục trưởng Kha có thể mở vài cánh cửa khi cần." Dạ Cô Tinh nâng ánh mắt lên, bình tĩnh nhìn Kha Khánh Sơn.
"Mở vài cánh cửa giúp đỡ...." Kha Khánh Sơn muốn suy ngẫm cho kỹ những lời này, ánh mắt lộ ra sự tinh ranh rèn luyện được sau bao năm bon chen: "Nghe thì có vẻ đơn giản đấy. Nhưng xin lỗi, tôi không hiểu cô muốn chỉ tới điều gì."
Dạ Cô Tinh thầm mắng trong lòng một tiếng "đúng là cáo già", vẻ mặt vẫn không thay đổi gì, dịu dàng nghiêm túc, chậm rãi cười: "Bây giờ không cần hiểu, sau này có thể hiểu là được.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Sắc mặt Kha Khánh Sơn đột nhiên trở nên sắc bén. Dạ Cô Tinh không hoang mang, thấp giọng nói: "Nếu tôi có thể cứu được ông, đương nhiên cũng có khả năng đưa ông vào lại." Cô buông chén trà xuống, hơi nhướn mày, cười hỏi: "Muốn thử một chút không!”
“Cô!"
Điều kiện của Dạ Cô Tinh quá mơ hồ, không biết cụ thể rằng cô muốn ông ta làm gì. Vậy nên Kha Khánh Sơn nào dám dễ dàng nhận lời. Chẳng lẽ cô bảo ông ta ăn chặn tiền của công, vận chuyển đồ độc hại hay thuốc phiện, ông cũng phải nghe theo sao?
Vậy còn không bằng cứ ở trong tù, ít nhất có thể bảo vệ được mạng mình. Chuyện như này nếu ông ta thực sự dính vào, chỉ sợ có ngày bị xử bắn! Cứ như nhìn rõ băn khoăn của ông ta, Dạ Cô Tinh cười nhạt: "Cục trưởng Kha không cần lo lắng, tôi sẽ không bắt ông làm điều gì vi phạm luật pháp, cũng không bảo ông giết người cầu vinh. Chỉ là muốn mượn sự thuận lợi từ chức vị của ông, để hỗ trợ vào lúc cần thiết mà thôi."
Kha Khánh Sơn thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên sửng sốt, giọng nói này..... "Hôm qua người đến thăm tôi là cô?!”
“Xem ra, lời nói của tôi đã dẫn dắt gì đó cho cục trưởng Kha rồi nhỉ.”
“Đúng thật là cô...." Tấm lưng thẳng tắp của Kha Khánh Sơn đột nhiên sụp xuống, lời này như người trong mộng bừng tỉnh. Người đàn ông khiến cho ông ta đi đến quyết định đứng ra tố cáo La Huy, vậy mà lại là cô gái mới chỉ đôi mươi này.....
"Những chứng cứ mà giới truyền thông tung ra cũng là do cô...."
Dạ Cô Tinh cười nhàn nhạt: "Nếu không thì sao tôi lại có thể đến cò kè mặc cả với cục trưởng Kha được chứ."
Đúng vậy, cô chính là muốn nhắc nhở Kha Khánh Sơn, rằng mạng của ông ta là do cô cứu, chức vị của ông ta cũng nhờ cô duy trì. Mà vợ con của ông ta cũng nhờ một tay cô gián tiếp cứu về từ cửa chết!
Không phải uy hiếp, mà chính là để cho người đàn ông biết coi trọng tình nghĩa, báo đáp ân oán này niệm tình mà thôi!
"Vậy thì bây giờ, cục trưởng Kha có ý muốn tiếp tục giao dịch này nữa không?" Cô gái này cười tủm tỉm, giống như mọi việc đều nằm trong tầm tay. Chỉ một suy nghĩ, cũng có thể thay đổi nhanh chóng, lấy tay che trời.
Kha Khánh Sơn cắn răng nói: "Được! Tôi đồng ý với cô."
Dạ Cô Tinh nhoẻn miệng cười, vươn tay ra. Kha Khánh Sơn hơi sửng sốt, lập tức nắm lấy: "Hợp tác vui vẻ."
Trước khi đi, Dạ Cô Tinh còn thản nhiên nói một câu: "Từ khi trên đời này có trắng sinh ra, thì cái gọi là đen cũng đã tồn tại tương đương rồi. Thị phi đen trắng vốn khó phân biệt đúng sai, hy vọng cục trưởng Kha có thể là một người thông minh."
Kha Khánh Sơn bị bỏ lại, vẻ mặt kinh ngạc sững sờ, hơi đăm chiêu....
Vu Sâm đang đợi Dạ Cô Tinh đi ra khỏi phòng chữ Thiện, thấy cô đi ra thì đuổi theo: "Cô chủ, ông ta nói sao?”
“Đồng ý rồi."
Vu Sâm nhíu mày: "Liệu có lừa dối gì không?"
Dạ Cô Tinh lắc đầu: "Kha Khánh Sơn là một người trọng tình trọng nghĩa, lại cực kỳ yêu vợ thương con. Từ giây phút chúng ta ra tay cứu ông ta, ngoài đồng ý điều kiện của tôi thì ông ta cũng không còn cách nào khác."
Còn có một điều, chính là lúc này cô cũng không nắm được nhược điểm gì của Kha Khánh Sơn ở trong tay, cũng không đe dọa uy hiếp vợ con ông ta. Mà cô chỉ yêu cầu "mở vài cánh cửa". Với kiểu chuyện nhỏ không gây ảnh hưởng gì này, cô tin rằng trong lòng Kha Khánh Sơn sớm đã có cân nhắc.
Có thể lăn lộn trong cái nghề này mấy chục năm, còn đi được đến vị trí phó cục trưởng này. Chắc chắn có vài điều không cần cô nói ra, Kha Khánh Sơn cũng có thể hiểu được.
Hắc bạch hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có trắng mới có đen. Và đương nhiên, có đen cũng mới có trắng. Đây cũng là lý do mà vì sao hắc đạo tồn tại được lâu như thế, hơn nữa lại còn có thể tồn tại cùng với bạch đạo!
Tin tức "La Huy của tổng cục ngã ngựa" không ngừng được nhắc đến. Trên đây là lời cảnh báo, "hành vi đánh hổ" đang thuận thế mà triển khai rầm rộ. Trên các trang báo chí, tạp chí xã hội lập tức trở nên náo nhiệt.
Đương nhiên giới giải trí cũng không chịu tụt lùi.
Đầu tiên là kỳ đầu của "ZARK" sau chỉnh sửa được phát hành. Trong ngày hôm đó đã bị tranh giành mua hết không còn quyển nào. Cố Mộng chỉ nói một câu: mau chóng in ấn thêm.
Vô số fan của ‘Áo Tím’ và "Bầu trời thành phố" chen lấn xô đẩy nhau để mua, lập tức trở nên vô cùng ầm ĩ, gây ra vô số chuyện cười.
"Bác à, cho tôi một tập "ZARK"!”
“Gì... hả?”
“Chính là quyển có tấm bìa đẹp nhất kia kìa.”
“Ồ, sao không nói sớm! Hôm nay có nhiều người mua thật đó nha, chỗ tôi cũng chỉ còn đúng một....”
“Vậy sao? Bác này, mau lên! Tôi đã đến ba chỗ rồi, nếu còn không mua được thì tôi gặp vấn đề đó.”
Bác bán hàng kia hơi khó xử: “Đã có một cậu nhóc đặt trước với tôi rồi....”
“... Đúng là vẫn gặp khó khăn, thôi bỏ đi….”
“Ây! Cậu nhóc! Quay lại đây! Bác bán hàng cười hê hê, không biết lấy từ đâu ra một tập: “Đây là tôi tự cất cho mình đấy, cứ bán cho cậu vậy. Rồi đợi tới mai đi lấy thêm là được!”
“Bác à! Bác đúng là người tốt!” Cậu nhóc này vui mừng như điên: “Bác cũng thật là biết bắt trend nha, còn xem cả tạp chí của Thời Thượng nữa!”
“Hê hê… tôi thấy cô bé trên bìa này thật là xinh đẹp. Vừa đúng lúc cháu dâu tôi mang thai, định mang đi cho con bé ngắm, biết đâu lại sinh được một đứa nhóc xinh xắn…”
Đoạn hội thoại ngắn này bị người nào đó đăng lên internet. Lập tức khiến cho rất nhiều cư dân mạng ôm bụng cười như điên, sau đó đều để lại lời bình luận trêu chọc: Thứ cần thiết khi dưỡng thai - “ZARK”, lựa chọn tốt nhất của bạn!
Đến lúc này, biệt hiệu đời đầu của “ZARK” ra đời: Bí kíp dưỡng thai!
Rất nhiều fan của ‘Áo Tím’ vô cùng đắc chí, ai ai cũng kiêu ngạo: “Chỉ trách ‘Áo Tím’ nhà tôi đẹp quá mà, mấy người không theo kịp được đâu!”
Trang web chính thức của “Thế Kỷ Phong Thượng” tiếp tục đăng thêm nhiều bức ảnh tuyệt đẹp của ‘Áo Tím’, nói rằng: “Tấm nào cũng là kiệt tác, làm cho tổng biên tập xoắn xuýt chết mất!”
Thì ra, đó là tất cả những bức ảnh được nhiếp ảnh gia chụp lại khi ‘Áo Tím’ chụp trang bìa cho “ZARK”. Tổng cộng bảy trăm năm mươi tấm, đúng là mỗi cái đều có vẻ đẹp và sức hút riêng. Thế mà lại phải chọn ra hai tấm trong những bức ảnh đó, làm bìa trước và bìa sau. Chẳng trách tổng biên tập vô cùng rối rắm!
Nói chung “Thế Kỷ Thượng Phong” khai trương thuận lợi, lượng nhấp chuột trên trang web chính thức tăng vọt. Doanh thu của “ZARK” dễ dàng vượt qua một trăm nghìn chỉ trong một ngày. Cũng tiếp tục tăng lên với đà tăng trưởng ấy, “Bầu trời thành phố” im hơi lặng tiếng sau hai tháng bấm máy, lại trở thành chủ đề trọng tâm một lần nữa, rất có tư thái ganh đua cao thấp với “Sống sót trên cánh đồng hoang” đang tiến hành tuyên truyền giai đoạn cuối.
Đương nhiên, cùng với sự cực hot trong chốc lát của “Bầu trời thành phố”, những diễn viên như Tiêu Mộ Lương, Tôn Uy, Hứa Đình cũng bắt đầu được nhận được sự chú ý của công chúng. Nhất là Tiêu Mộ Lương, với vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, diễn xuất giỏi, trở thành đối tượng bạch mã hoàng tử trong mơ của vô số trạch nữ. Còn được truyền thông bầu thành “nam thần mới nổi”, lượng fan tăng chóng mặt.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của những bạn fans nhiệt tình, cuối cùng Tiêu Mộ Lương cũng lập weibo. Vừa đăng ký xong đã follow ‘Áo Tím’, khiến cho cư dân mạng ồ lên... “có gian tình nha”, “Hẹn hò”, “Rất hợp!”
Đương nhiên, còn một người nữa, có thể nói là nhận được cả danh lẫn lợi!
Dạ Huy Nguyệt thấy lượng follow weibo của chị mình tăng vọt theo cấp số nhân một cách điên cuồng. Cậu từ trợn mắt há hốc mồm, đến lúc này là thản nhiên mà nhìn. Cậu cảm thấy mình như đang trên đường luyện cấp giết BOSS vậy, chỉ số chịu đựng của tim cũng theo đó mà tăng lên không ngừng!
Cho dù có một ngày, tổng thống nước Mỹ có chạy đến trước mặt chị cậu, hô to cầu an ủi, cầu bao nuôi, cầu vuốt ve, cậu cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Được rồi, kỳ thực cảnh đấy khá là kinh khủng!
Dù có nói thế nào thì, hiện giờ cậu là một người đại diện rồi!
Người đại diện đó, yeahhhh!
Chuyện là như thế này.....
Có một công ty mỹ phẩm, vừa nhìn đã vừa ý thực lực cùng khí chất và tên tuổi của ‘Áo Tím’, muốn mời cô làm người đại diện cho sản phẩm mới quý này. Cuối cùng lại gọi điện thoại đến chỗ Vương Thạch.
Lúc này Dạ Cô Tinh mới kinh ngạc nhận ra, mình không hề có công ty quản lý, cũng không có người đại diện. Tình huống của Tiêu Mộ Lương chẳng khác cô là bao. Cách đây một thời gian, hai người đều dồn hết tâm trí vào việc quay phim, nào có nghĩ đến vấn đề này! Hiện giờ hợp đồng quảng cáo cũng tìm tới cửa rồi. Hơn nữa khi phim tiến đến giai đoạn tuyên truyền, chắc chắn sẽ không ngừng thông cáo báo chí. Nếu không có người đại diện đứng ra lo liệu thì sẽ vô cùng lộn xộn.
Các công ty quản lý lớn nghe tin lập tức hành động, ngỏ ý với hai người. Ngay cả bốn công ty truyền thông lớn như Thiên Ngu, Quang Ảnh, Vinh Tín, Bác Dịch cũng cử người phụ trách chuyên môn đến để thương lượng trực tiếp với hai người.
Nhưng đều bị Dạ Cô Tinh từ chối hết cả. Sau khi hỏi ý kiến của Tiêu Mộ Lương, cô quyết định thành lập studio làm việc riêng trước, đầu tư mười triệu. Nhưng việc chọn người quản lý thì còn phải bàn bạc thêm...
Dạ Huy Nguyệt thấy thế vội vàng xung phong nhận việc, nói rằng cậu có thể đảm đương mọi công việc của studio với tiền đề không ảnh hưởng đến việc học. Dạ Cô Tinh suy xét mãi mới gật đầu đồng ý. Không ai hiểu em trai hơn cô, năng lực của Dạ Huy Nguyệt không chỉ giới hạn trong trường học. Sau khi trải qua bao gian khổ, tâm trí của cậu đã sớm trưởng thành. Nhưng lại quen dùng sự bất cần đời che giấu. Cậu chắc hẳn nên có một bầu trời rộng lớn hơn để có thể thỏa sức vùng vẫy.
Trước kia, Dạ Cô Tinh muốn cho người em trai này những thứ tốt nhất, nhưng cô lại không có năng lực ấy. Hiện giờ, cô đã có khả năng đó rồi, sao có thể ngăn cản cậu tự do bay cao bay xa chứ?
Rõ ràng, năng lực của Dạ Huy Nguyệt cũng thực sự không thể khinh thường. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tìm vị trí, xem đất, chọn người, tuyên truyền. Hết thảy đều ngay ngắn có thứ tự. Cầm trong tay chi phiếu mười triệu Dạ Cô Tinh đưa cho, cậu thanh niên nào đó làm việc vô cùng hùng hùng hổ hổ, hừng hực khí thế!
Điều này cũng khiến cho một vài công ty quản lý hít bụi đầy mũi. Nhất là bốn nhà đầu sỏ phải rơi vỡ mắt kính. Không nghi ngờ gì nữa, sự từ chối của Dạ Cô Tinh đã cho họ một cái tát vang dội. Theo họ, diễn viên nhỏ này quá không biết điều. Thậm chí còn có ý nghĩ muốn chèn ép cô.
Nhưng họ còn chưa kịp bắt tay vào làm, người ta đã xây dựng studio. Phản ứng đầu tiên là... tiền ở đâu ra? Làm thế nào mà qua được xét duyệt của tổng cục?
Để tìm hiểu đến cùng, bốn ông lớn cùng đi tra rõ ngọn nguồn, cũng tra được nguồn vốn đầu tư. Vậy mà lại là chi phiếu hóa đơn do đại boss Vu Sâm của bang Ám Dạ tự tay viết! Mọi người đều im lặng, sau một khoảnh khắc yên ắng như tờ, theo đó là những sợ hãi vô cùng, nghĩ lại mà kinh hãi... May thật, may mà bọn họ không thực sự làm cái gì. Nếu không chọc giận hắc đạo rồi, bọn họ sẽ chịu không hết tội đâu!
Vốn nghĩ, cô nữ sinh này chỉ là may mắn chút thôi, nhờ có Bạch Sương Sương mà nổi tiếng được một lần. Sau đó lại được Vương Thạch để ý, diễn nữ chính trong “Bầu trời thành phố”. Rồi nhanh chóng tích lũy được một lượng fan lớn trên mạng. Bọn họ nghĩ đó chỉ là may mắn mà thôi!
Vậy mà trăm triệu lần không thể ngờ được, người con gái này lại có một vị thần hắc sát như Vu Sâm đứng sau lưng!
Giới giải trí vốn có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với hắc đạo. Với vai trò là bốn công ty đại diện lớn hàng đầu, bọn họ hiểu rõ sự máu tanh cùng tàn khốc của những người đó. Cho nên từ trước đến nay né tránh còn không kịp, mỗi lần gặp phải đều bày ra vẻ mặt nịnh nọt, nào dám chủ động khiêu khích?
Thế nên về chuyện của Dạ Cô Tinh, dù có muốn hay không, cam lòng hay không, bốn công ty này đều chỉ có thể từ bỏ! Hơn nữa sau này còn phải cung kính với bà cô nhỏ này. Chỉ sợ đắc tội với Vu Sâm, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân!
Dạ Cô Tinh thấy thái độ của bốn nhà này như vậy, đương nhiên vô cùng vui mừng. Nghĩ đến chi phiếu ba mươi triệu Vu Sâm cho cô ban đầu. Mười triệu cho vào “Bầu trời thành phố”, mười triệu xây dựng “Thế Kỷ Phong Thượng”, mười triệu cuối cùng thì đầu tư vào studio. Mỗi phần tiền đều được sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng có triển vọng đầy hứa hẹn!
Cá nhân cô chiếm 60% cổ phần của studio, Tiêu Mộ Lương và Dạ Huy Nguyệt mỗi người chiếm 15%. 10% còn lại cô định dùng làm phần thưởng cho những nghệ sĩ sẽ ký hợp đồng với studio sau này, nên tạm thời nằm trong tay cô.
Điều khiến Dạ Cô Tinh ngạc nhiên là hai người Hứa Đình và Tôn Uy, lập tức tỏ ý muốn ký hợp đồng gia nhập. Dạ Huy Nguyệt xoa cằm, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải đánh giá hai người, trông rất giống tú bà đang xem xét một cô gái... Dáng người không tồi, khuôn mặt cũng ok, ma ma nhận, ký khế ước bán mình nhé!
Nói thế nào thì, tương lai của studio rất khá, Dạ Huy Nguyệt cũng đã làm rất tốt. Gần đây theo kỳ tích doanh thu của “ZARK”, giá trị cá nhân của Dạ Cô Tinh đương nhiên nước lên thì thuyền lên, vô cùng nhiều nhà tìm tới cửa muốn bàn chuyện quảng cáo đại diện sản phẩm. Trong đó có rất nhiều thương hiệu hàng đầu trong nước, khiến Dạ Huy Nguyệt bận tối mắt tối mũi! Cùng lúc đó, còn phải lo việc điều phối hiện trường của đoàn phim “Bầu trời thành phố”, thường xuyên quản lý weibo của chị cậu, trò chuyện tán gẫu với fan. Mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, dùng chính lời của cậu mà nói... Dạo này bụng của anh đây hơi bị nhiều chữ nghĩa đấy nhé, cực kỳ phong phú!
“ZARK” mở đầu, ra mắt thuận lợi, “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng” nối gót theo sau. Đoàn phim “Bầu trời thành phố” làm khách mời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực hiện đủ mọi mánh lới quảng cáo kiếm lời. Hoàn toàn không cần phải lo lắng về doanh thu.
Vương Thạch trầm ổn điềm tĩnh, Tào Quân cương trực ngay thẳng, Thiết Sơn khó tính kiêu ngạo. Lại thêm vẻ đẹp của Tiêu Mộ Lương, sự vui tính của Tôn Uy, hồn nhiên của Hứa Đình. Còn có Dạ Huy Nguyệt tinh nghịch, khiến cho cuộc phỏng vấn vô cùng thú vị. Chỉ riêng chữ viết đã làm độc giả ôm bụng cười lớn. Nếu như có thể đến tận nơi phỏng vấn, không biết sẽ là tình cảnh thế nào nữa?
Điều tiếc nuối duy nhất là ‘Áo Tím’ vẫn chưa tham gia cuộc phỏng vấn này. Rất nhiều fan ‘Áo Tím’ đều ngồi xổm canh giữ dưới weibo, chờ đợi nữ thần xuất hiện.
Mà Cố Mộng cũng nhờ đó có được linh cảm, nghĩ rằng nếu mở ra một chuyên mục trò chuyện trực tiếp “Có hẹn phỏng vấn” giống vậy dưới danh nghĩa tạp chí, theo sự hưởng ứng tạp chí lần này, chắc chắn một lần là nổi tiếng. Nhưng vẫn còn cần thương lượng với vị bên trên kia đã, rồi mới đưa ra quyết định. Dù sao tạp chí này cũng là của người ấy!
Từ sau khi biết được Dạ Cô Tinh mới là bà chủ thực sự sau màn của “Thế Kỷ Phong Thượng” từ Vương Trực, Cố Mộng ngoại trừ ngạc nhiên thì chỉ có thán phục! Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn với vận may của mình.
5% cổ phần tự do là một khoản lớn, cũng cực kỳ quả quyết! Cô thán phục từ tận đáy lòng, cũng bằng lòng nguyện trung thành đi theo người con gái này, dồn hết tâm huyết của mình vào công việc. Dù sao hiện giờ cô cũng là một trong những cổ đông của tạp chí này!
Lúc này, Cố Mộng đang tràn đầy năng lượng, hăng hái như gà chọi. Nhưng những người bên dưới thì thảm rồi, ngày nào cũng tăng ca. Tuy nhiên lại không ai đưa ra đơn từ chức không làm nữa. Ví của mọi người đều phồng lên, đương nhiên không oán hận câu nào.
Tình hình bây giờ là, Cố Mộng đang tìm bà chủ, fan ‘Áo Tím’ đang đợi nữ thần, mà Dạ Nguyệt Huy bên kia cũng lại đang ngàn chọn vạn tuyển ra mấy thương hiệu để ký hợp đồng đại diện, chờ Dạ Cô Tinh tự mình quyết định. Nhưng mọi chuyện phải gạt hết sang bên, tạm gác lại xử lý sau.
Bởi vì người con gái mà mọi người tìm lúc này đang kéo vali, xuống taxi, cách đó không xa là sân bay thủ đô ẩn hiện trong màn đêm. Cô gái mặc một chiếc áo hoodie màu nâu, quần bò bó sát. Dưới chân đi đôi giày bệt mềm, đầu đội mũ lưỡi trai. Mái tóc dài xoăn như rong biển buông xõa xuống, chiếc kính râm to che hơn nửa khuôn mặt.
Vì hành lý không nhiều lắm, nên cô không tự lái xe, mà gọi một chiếc taxi, tránh khi đến sân bay rồi lại phải gửi xe ở sân bay.
Trước khi rời khỏi nhà cô đã gọi điện cho An Tuyển Hoàng, chỉ nói sắp đi đến phía nam. Tuy rằng đeo nhẫn Lưu Hỏa rồi, An Tuyển Hoàng có thể biết được nơi ở của cô bất cứ lúc nào. Nhưng cô vẫn cảm thấy tự mình nói rõ với anh ấy trước thì tốt hơn.
Dù sao “chủ động thông báo” và “bị phát hiện” khác nhau hoàn toàn về bản chất ý nghĩa.
Quả nhiên....
Không khó nghe ra từ trong lời của An Tuyển Hoàng rằng anh rất hài lòng với sự "thành thật" của mình! Nhưng cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn.
Tuy nhiên Dạ Cô Tinh biết, chắc chắn người đàn ông này đang tính xem sai người "ngầm" bảo vệ cô thế nào. Mấy hôm nay cô vẫn luôn cảm thấy có người bám đuôi mình. Còn tưởng rằng đó là một nam một nữ bị cô đuổi đi lần trước lại quay về muốn bị mắng tiếp, không ngờ tới vậy mà lại là Minh Chiêu!
Phản ứng đầu tiên của cô là: “Anh không đi cùng đến New York ư?"
Vẻ mặt Minh Chiêu lạnh lùng, giọng nói cũng buốt giá: "Gia chủ nói, an toàn của cô quan trọng hơn."
Dạ Cô Tinh nhíu chặt mày. Nếu anh để Minh Chiêu lại cho cô, vậy thì anh phải làm sao bây giờ? Dường như nhìn ra điều cô lo lắng, sắc mặt Minh Chiêu hơi dịu lại rồi ở miệng giải thích: "Bên cạnh gia chủ không thiếu người bảo vệ."
Lúc này Dạ Cô Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đối với sự lạnh nhạt của Minh Chiêu, trong lòng cô biết rõ là vì sao. Chắc hẳn sau khi một nam một nữ kia bị cô đuổi đi, quay về đã bị An Tuyển Hoàng phạt nặng. Trong lòng Minh Chiêu thấy không thoải mái cũng là chuyện thường.
Thực ra thì, với những người bên cạnh An Tuyển Hoàng này mà nói, bọn họ lúc nào cũng coi "gia chủ" của mình như thần linh, bao gồm cả một nam một nữ kia. Hiện giờ vị thần ấy lại vì cô mà mất đi sự cao quý không thể với tới, nhiều lần phá lệ như thế, đã khiến cho đám người đi theo này cảm thấy trong lòng cảnh giác và không yên.
Nhưng bị mệnh lệnh cùng sự chú trọng của An Tuyển Hoàng ngăn trở, bọn họ chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lệnh. Nói trắng ra thì nơi đáy lòng bọn họ dù ít hay nhiều cũng không phục cô!
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, ánh sáng tự tin trong mắt thoáng lướt qua, rực rỡ đến khiếp người. Một ngày nào đó cô sẽ đứng cạnh thần, sánh ngang với trời! Làm cho những người này phải hoàn bái phục!
Mà phía nam sẽ trở thành nơi bắt đầu của cô...
Trời đã nhá nhem tối, màn đêm dần hạ xuống. Trong bóng đêm mênh mang đằng đẵng nổi lên một tầng sương mù, Dạ Cô Tinh bước vào con hẻm nhỏ, đi đến phía đối diện sân bay. Bốn bề yên tĩnh, tiếng bánh xe của vali ma sát với mặt đường vang lên rất rõ ràng.
Cô cố tình để tài xế lái xe taxi vào hẻm nhỏ này. Cô đang đợi, đợi người bám riết không tha theo đuôi cô suốt ba ngày kia!
Đương nhiên không phải Minh Chiêu, cô đã bảo An Tuyển Hoàng đưa người đi rồi.
Nhưng hình như kỹ thuật theo dõi của người này cao siêu hơn Minh Chiêu rất nhiều, nên ngay cả Minh Chiêu cũng không hề phát hiện đang bị người ta theo dõi.
Nói thật thì cho tới bây giờ cô cũng không phát hiện ra chút dấu vết để lại nào của việc bị theo dõi. Nhưng cứ có một loại cảm giác bị người ta đánh giá rồi tìm tòi nghiên cứu khiến cho cô đứng ngồi không yên!
Có thể nhìn ra được người này không có ác ý, nếu không đã sớm ra tay rồi. Nhưng vì sao lại cứ chậm chạp mãi không chịu xuất hiện? Dạ Cô Tinh sắp đi đăng ký bay về phía nam rồi, ngay cả Minh Chiêu cũng phải đi. Sao có thể để một người thân phận không rõ bám theo chứ? Kế hoạch tiến hành bí mật ở phía nam kia tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút. Một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ mang đến tai họa sát thân cho bang Ám Dạ!
Cô, Vu Sâm, Vương Trực, Đàm Hạo, Tạ Chí Hoa và cả những người cô âm thầm cử đến phía nam trợ giúp kia nữa, đều sẽ bị coi là kẻ thù chung của giới hắc đạo Trung Quốc. Kết quả cuối cùng... Chỉ có chết không có chỗ chôn!
Cô không thể bất cẩn được, bởi bây giờ cô đang như đi trên băng mỏng, nên nhất định phải cẩn thận từng chút một!
Dạ Cô Tinh kéo vali, bước đi nhàn nhã. Đôi mắt thoáng nhìn về chỗ rẽ cách ba bước phía trước, nhanh chóng lách mình dựa vào bên tường! Bây giờ cô đã vô cùng chắc chắn sau lưng mình có người đi theo! Bởi vì trong khoảnh khắc lách mình kia, Dạ Cô Tinh nghe thấy một tiếng thở dốc có hơi trì trệ.
Không có tiếng bước chân. Trong khoảnh khắc lúc cô lách mình, đối phương cũng đứng lại tại chỗ. Hơi thở được che dấu rất khá, cô gần như không cảm nhận được.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh chợt biến đổi, lấy con dao găm luôn mang theo bên người ra rồi dùng vali trong tay che giấu. Sau đó bất chợt vọt người tới gần, bắt đầu tấn công.
Không phải cô làm liều, cũng chẳng phải cô là kẻ tài cao gan cũng lớn. Cô rất chắc chắn người này không có ý giết mình gì cả, thậm chí còn không cảm thấy chút sát khí nào nhưng cứ đi theo cô mãi. Nên giờ cô làm vậy cũng đơn giản chỉ là bắt anh ta phải hiện thân mà thôi!
Quả nhiên, người nọ thấy hành tung bị lộ, điều đầu tiên nghĩ đến không phải đánh trả thế nào mà lại là bỏ chạy! Nhanh như gió, là một cao thủ!
Thậm chí còn không hề kém cô!
Dạ Cô Tinh càng cảm thấy khó hiểu hơn. Rõ ràng người này biết đánh nhau, chạy cái gì mà chạy chứ? Cô cầm chiếc đòn gánh được đặt dựa vào tường lên rồi phóng đi, nhân tiện đập một cái!
Bịch... Loảng xoảng...
Vừa hay đập vào vai người nọ, sau đó rơi thật mạnh xuống đất.
Thấy tốc độ của anh ta chậm lại, Dạ Cô Tinh lựa thời cơ nhảy ra xa một bước. Lúc quay đầu nhìn lại, con dao găm trong tay đã đặt trên động mạch chủ ở cổ người nọ. Cuối cùng cũng thấy rõ người này là ai...
"Seven?!" Dạ Cô Tinh kinh hãi hô thành tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Dạ Cô Tinh nhíu chặt mày, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng biến mất. Sắc mặt cô dần lạnh xuống như băng, đao ngắn trong tay cũng theo đó mà tới gần hơn: "Nói mau, anh là ai? Đi theo tôi có mục đích gì?”
“Ấy ấy ấy! Đao kiếm không có mắt, cô nên cẩn thận một chút nha! Cái cổ xinh đẹp này của tôi mà bị vẽ vào thì còn gặp người khác thế nào được nữa?!"
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, thoáng tới gần. Rõ ràng đang trong hẻm nhỏ với ánh đèn mờ tối, vậy mà hai chiếc khuyên tai màu đỏ nho nhỏ trên vành tai cô gái vẫn phát sáng rực rỡ: "Anh có tin tôi biến anh thành người tàn tật ngay giờ luôn không?"
Vẻ mặt Seven cứng đờ: "Cô...”
“Sao nào? Muốn thử không?”
“Được được được! Tôi nói tôi nói!"
Dạ Cô Tinh nhíu mày, yên lặng chờ.
Sắc mặt Seven trầm xuống, đáy mắt xẹt qua ánh sáng sâu xa nhưng lại mơ hồ dính lấy hơi chút tăm tối, rồi trong tối tăm dường như lại nảy ra ánh sáng.
Một loại cảm giác quen thuộc không rõ tự nhiên sinh ra. Giữa mày cô gái có vài phần nghi ngờ, đánh giá thật kỹ người trước mặt. Cũng ngay lúc ấy, người đàn ông lại đột nhiên mở miệng...
La hét khóc gào: "Hu hu hu... Bắt nạt người khác! Tiểu Diệp Tử bắt nạt người khác..."
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy ầm ĩ vô cùng, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt. Rất muốn chém một đao qua đó, nhưng sắc mặt đột nhiên cứng đờ. Cô không dám tin trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy: "Anh... Anh gọi tôi là gì?"
Vui sướng, kinh ngạc, nghĩ mà sợ. Hết thảy mọi cảm xúc đều hóa thành một tầng sương mù trong suốt phủ đầy đôi mắt người con gái. Dao găm đã rơi xuống khỏi tay từ lâu, cô quan sát người đàn ông trước mắt. Một loại cảm giác người thân lâu rồi mới gặp lại đột nhiên nảy sinh.
Seven cũng ngây ngốc sững sờ đứng đó. Đúng là cô! Là cô thật rồi!
"Nhất nhất..." Anh ta nỉ non một tiếng đầy lúng túng.
Một giọt chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt cô gái. Cuối cùng cô cũng đợi được người thân xa cách mười năm của mình! Seven... Seven...
"Cậu là Thất Thất?" Dạ Cô Tinh đánh giá anh ta từ đầu đến chân một hồi, cứ muốn xác nhận mãi: "Sao... sao cậu lại biến thành thế này?" Chẳng trách cô không thể nhận ra được.
Đây, đây là đứa nhỏ mập mạp tham ăn trước kia ư?!
Seven lại đắc ý ưỡn ngực, dáng vẻ kiểu "như chị thấy đấy" nói: "Thế nào? Đẹp trai đúng không?"
Dạ Cô Tinh nhăn mũi, bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý. Cô lẩm bẩm: "Vẫn là đứa bé trắng trẻo mũm mĩm trước kia đáng yêu hơn...”
“Cho xin đi! Trước kia là ai suốt ngày lấy thịt trong bát tôi, đốc thúc tôi phải giảm béo?!"
Dạ Cô Tinh sờ mũi, hơi chút xấu hổ. Trời mới biết rằng cô cũng chỉ là muốn ăn thịt trong bát người ta mà thôi...
Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì rơi vào trong một cái ôm ấm áp dày rộng. Khóe mắt cô nóng lên, suýt nữa lại rơi lệ. Cô nghe thấy một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nói ở bên tai mình rằng...
"Tiểu Diệp Tử, hoan nghênh về nhà..."
Hoan nghênh về nhà... hoan nghênh về nhà... Cô đã đợi lời này suốt mười năm...
“Chết rồi! Mấy giờ rồi?" Cô nhanh chóng rời khỏi lòng ngực của người đàn ông, hoang mang rối loạn mở điện thoại ra.
"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi... Còn có bốn mươi phút..." Dạ Cô Tinh nhanh chóng nhặt vali dưới mặt đất lên rồi xoay người bước đi.
Seven còn chưa thoát khỏi bầu không khí đầy tình cảm vừa nãy, thấy thế thì ngẩn người.
Dạ Cô Tinh chỉ đành quay đầu lại bất đắc dĩ nói: “Đi theo nhanh lên! Người thì đẹp trai rồi mà sao phản ứng vẫn còn chậm chạp như trước vậy..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]