"... Sâm à, bây giờ cháu là trụ cột duy nhất của bang Hải Long..." Tạ Chí Hoa tận tình khuyên bảo, ông lão gần 80 tuổi lo lắng đến độ mồ hôi nhễ nhại.
Tầm mắt của Vu Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn không thay đổi, chỉ yếu ớt phất tay: “Chú Tạ, cho cháu thêm chút thời gian."
Anh ta đang đợi, đợi sự xuất hiện của cô, đã là ngày thứ ba rồi...
Tạ Chí Hoa thở dài, cuối cùng bất lực lắc đầu đứng dậy rời đi, khuôn mặt hồng hào bóng loáng lúc này tràn đầy thất vọng, thê lương.
Là một người bạn chí cốt của Long Vương, lúc anh em gặp hoạn nạn, tất nhiên Tạ Chí Hoa rất buồn cho cái chết của Hồ Thế Hữu. Nhưng với tư cách là đại trưởng lão của bang Hải Long, bang Hải Long chính là tâm huyết cả đời của ông ta. Lúc trước vất vả lắm mới có thể thoát khỏi Bang Tam Hợp ở Hồng Kông, rồi đến Trung Quốc tự lập môn phái. Làm sao ông có thể chịu được khi nhìn những năm tháng làm việc chăm chỉ của mình bị hủy hoại?
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Thực ra, Tạ Chí Hoa có rất nhiều nghi ngờ đối với cái chết của người anh em của mình, và người đầu tiên ông ta nghi ngờ chính là Vu Sâm.
Người anh em tốt này của ông ta nhất thời tâm huyết dâng trào, đã nhận nuôi đứa trẻ này ở viện phúc lợi.
Tuy rằng ở ngoài mặt rất cung kính lễ độ, đối với ai cũng đều là khuôn mặt tươi cười. Nhưng ý cười này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-1-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3434685/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.