7
Dư Trĩ rất bình tĩnh ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh Thẩm Yến. Từ lúc ngồi xuống, cô nàng luyên thuyên hỏi hết cái này đến cái kia, cứ như là một đứa trẻ ngây thơ cái gì cũng không biết vậy.
“Mọi người cho rằng đa phần con trai đều sẽ thích con gái như thế nào ạ?”
Cô ta làm bộ như chỉ đang hỏi những câu hỏi bình thường giữa bạn bè với nhau, nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về phía Thẩm Yến.
Câu hỏi này hỏi ra, nghe xong là biết đang nhắm vào ai luôn đấy chứ.
Thẩm Yến tiếp tục cúi đầu nướng thịt không trả lời. Hừ, coi như anh qua được một ải.
Những người khác nhìn thấy Thẩm Yến phản ứng như vậy cũng không biết có nên trả lời Dư Trĩ hay không, nên đồng loạt chọn im lặng là vàng.
Bầu không khí vốn dĩ đang náo nhiệt, lại bỗng trở nên có chút xấu hổ.
Dư Trĩ giả ngơ không hiểu cái không khí cứng đờ này mà cứ cố chấp hỏi tiếp
“Có phải tất cả các nam sinh đều thích các nữ sinh giả bộ nhu nhược, cần được che chở như Lộc Thanh không?”
Tôi nghe được có chút ngơ ngác, giả bộ nhu nhược, rồi giả tạo?
Những người khác sau khi nghe xong cũng đều ngơ ngác. Nói xấu người khác ngay trước mặt, thậm chí ngay trước sóng truyền hình, chắc là không muốn làm diễn viên nữa rồi.
Tôi thả chiếc đũa xuống, bình tĩnh chờ xem Thẩm Yến sẽ trả lời cái câu hỏi cố ý nhắm vào tôi kia thế nào.
Chỉ thấy Thẩm Yến từ từ trở thịt, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đúng vậy, rất thích.”
Tôi vỗ tay tán dương Thẩm Yến trong lòng, sau đó giả vờ bình tĩnh, cuối đầu tiếp tục ăn.
Dư Trĩ sắc mặt trở nên cứng đờ, nhưng lại mau nói tiếp:
“Em biết ngay mà, đa số đàn ông đều thích những người phụ nữ dáng người mập mạp như Lộc Thanh, Lộc lão sư thật tốt số a; không ai bắt chị phải giảm cân cả, chẳng như em, cơm chiều mỗi ngày cũng không dám ăn.”
Đến đây thì không cần chờ tôi lên tiếng, khu bình luận của người xem đã muốn phá nát màn hình mà tràn ra rồi.
“Dáng người Lộc Thanh như vậy mà kêu hơi béo?”
“Bằng cách nào đó, tôi lại cảm thấy trên người Dư Trĩ ngập mùi trà xanh.”
“Chỉ có một mình cô gầy, người cô như cái tăm tre.”
Thẩm Yến thấy vậy liền vui vẻ cười thầm, sau đó đem thịt đã nướng tốt vào trong dĩa của tôi.
Anh rũ mắt, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình nào.
“Nếu cô ta đã muốn giảm cân, vậy thì em ăn cái đó đi.”
Dư Trĩ: “...”
Đỗ Nguyệt không nhịn được cười ra thành tiếng, liền bị Dư Trĩ hung hăng trừng mắt ngay trên sóng trực tiếp.
Cái trừng mắt cảnh cáo này ngay lập tức được camera bắt trọn, chân thực hiện ra trước mắt người xem ở phòng phát sóng trực tiếp.
“Đầu tiên là châm chọc Lộc Thanh, sau đó là trừng mắt uy hiếp Đỗ Nguyệt, Dư Trĩ chắc chắn là trà xanh.”
(Thật ra ở đây dịch thô là K.ỹ n.ữ trà xanh, nhưng editor thấy chữ này ác quá nên cho phép editor bỏ từ k.ỹ.n.ữ)
“Thẩm Yến rõ ràng là đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có, cô ta thẹn quá hóa giận rồi kìa.”
8
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi gọi video cho Thẩm Yến.
Điện thoại vừa kết nối, anh liền cáo trạng tôi: “ Đùi của anh bị em nhéo đến giờ vẫn còn đau quá a, bây giờ anh không thể đi bộ bình thường được nè.”
Tôi một chút cũng không bị lay động, ngược lại chất vấn anh:
“Tại sao anh lại nói cho Dư Trĩ biết mối quan hệ của tụi mình?”
Thẩm Yến lúc này cũng không tiếp tục giảo biện nữa, anh đem mặt vùi vào gối, chỉ để lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh:
“Nhìn cô ta như có tình cảm với anh, nên anh đành phải nói cho cô ta biết, ai có thể ngờ cô ta không biết xấu hổ đến vậy.”
“Vậy cuộc điện thoai lúc đó cũng là anh cố ý?”
Thẩm Yến gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh làm em giận sao?”
“Không có giận.”
Tôi hỏi anh: “Anh không sợ mất fans làm ảnh hưởng sự nghiệp của mình sao?”
Thẩm Yến mím chặt môi:
“Lộc Thanh, vì sao em lại muốn trở thành diễn viên?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, trả lời:
“Đương nhiên là vì đó là ước mơ của em ạ.”
Tôi nói xong đột nhiên ngẩn ra, ước mơ?
Thẩm Yến cách một màn hình nghiêm túc nhìn tôi:
“Vậy em có biết ước mơ của anh là gì không?”
Ước mơ của Thẩm Yến.