Còn về phía Cẩm Tuệ thì lại vô cùng cô quạnh, nàng ta đã đến hoàng cung Sở quốc bảy, tám hôm rồi mà hoàng thượng vẫn không triệu kiến nàng ta.
Nàng ta được gả sang hòa thân với thân phận phi tử nói trắng ra là thê thiếp nên không được cử hành yến tiệc gì.
Bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu giấc mộng đẹp của nàng ta đều tan biến, hoàng thượng còn chưa kịp nhìn kỹ dung nhan thì đã vội đẩy nàng ta về đây.
Mấy ngày nay có biết bao nhiêu thê thiếp phi tử tò mò về nàng quận chúa mới đến này có đến đây để thăm dò, người chế nhạo có, người đồng cảm cũng có.
Tuy nhiên đồng cảm thì ít mà chế nhạo thì nhiều, bọn họ cũng khá bất ngờ vì cô quận chúa này, bọn họ có nghe nói là nàng quận chúa này tự xin sang đây hòa thân.
Dung mạo xuất sắc, tuổi còn quá là ít chỉ như nữ nhi của bọn họ không hiểu tại sao lại chấp nhận hòa thân với hoàng thượng của bọn họ.
Dù gì Hoàng thượng Sở quốc cũng đã gần năm mươi, bọn họ thật sự đều lắc đầu ngao ngán cho vị công chúa này chôn vùi thanh xuân một cách vô nghĩa.
Cả đời Cẩm Tuệ chưa bao giờ chịu phải nỗi nhục như bây giờ, nàng ta như một con búp bê ngồi im cho người ta xem xét đánh giá.
Nàng ta sinh ra ở vạch đích, là quận chúa cao quý, bản thân nàng ta lại có tài năng vậy thì nàng ta có tham vọng có gì là sai cơ chứ.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-ngon-tinh-hoa-than/3403714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.