Khi biết toàn bộ số thị vệ bị tàn phế hắn nhẫn tâm đuổi hết tất cả ra khỏi phủ mà không cho một cắc bạc nào.
Hắn nhẫn tâm quay lưng đi thẳng mặc tiếng than khóc vang trời của đám thị vệ.
Bọn chúng đi theo Vương gia làm bao nhiêu chuyện xấu, tuy nhiên được cái hầu bao nhiều, ngân lượng nhiều nên người già trẻ nhỏ nhà bọn họ được chu cấp đầy đủ.
Bây giờ bọn họ đã trở thành phế nhân Vương gia lại thẳng thừng đuổi bọn họ, bảo bọn họ phải sống ra làm sao.
Nhưng thói đời vốn là thế khi mình còn giá trị thì sẽ được xem trọng còn khi mất đi rồi thì chẳng ai đếm xỉa đến. Không biết người thân của bọn chúng có nhẫn tâm như vậy hay không, chung quy âu cũng là cái giá bọn chúng phải trả vì đã làm bao nhiêu việc ác.
Dương Hạo Thiên thì từ sau hôm đó trở về, hắn ta lo sợ nơm nớp, hắn đã bỏ ra rất nhiều ngân lượng để đào tạo thêm một đội thị vệ mới để bổ xung vào chỗ thiếu hụt.
Vương phủ mấy ngày nay cũng vô cùng nào nhiệt, đúng như lời sư phụ nói, năm ngày sau đó thánh chỉ đến ban cho Cẩm Tuệ quận chúa phong hào huyện chủ được hòa thân sang nước Sở gả cho hoàng đế Triệu Mặc Thanh làm phi.
Vì lý do đường xá xa xôi cho nên hai vị quận chúa sẽ cùng lên đường một lúc, vì tôn ty thứ bậc ngang nhau nên hai người sẽ được phát của hồi môn như nhau không hơn không kém.
Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-ngon-tinh-hoa-than/3403704/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.