Một vị công tử đứng ra hỏi:
"Thế bây giờ tính thế nào đây, có đi săn tiếp nữa không, mới đi được có nửa ngày thôi ".
Lưu Bá Anh khó chịu ra mặt rồi nói:
"Con săn bắn gì nữa, ta chẳng còn tâm trạng đi về trước, các ngươi muốn săn thì cứ săn ".
Nói rồi hắn quay ngựa trở về, trong đầu chỉ toàn hình dáng cô nương ban nãy.
Thật xui xẻo cho hắn, đã ba ngày người của hắn không tìm được cô gái đó, khiến cho Lưu Bá Anh vô cùng chán nản, hắn đành phải ngậm ngùi trở về kinh thành trong sự luyến tiếc.
Thiên Hoa từ sau hôm đó nàng nhất quyết không ra khỏi thôn trang để tránh phiền phức.
Nàng nghe nhũ mẫu nói mấy ngày nay quan binh có đến mấy thôn trang tìm người không biết là tìm ai, Thiên Hoa giả vờ im lặng không nói gì.
Mấy ngày nay nàng cung ở trong phòng nên nhũ mẫu cũng không nghi ngờ gì đến nàng.
Thiên Hoan ở phòng được mấy hôm thì đúng như lời sư phụ nói người của Vương phủ quả nhiên đến tìm nàng.
Không hiểu vì lý do gì mà bỏ rơi nàng bao nhiêu năm bây giờ lại cho người đón nàng về, nàng thật sự không hiểu.
Nhũ mẫu thì vui mừng vô cùng, không phải là bà ham vinh hoa phú quý mà bà muốn tiểu quận chúa của bà được thân mẫu công nhận để họ có thể chứng kiến được nữ nhi của mình tài giỏi như thế nào.
Nếu tiểu quận chúa của bà ở Vương Phủ thì mới tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-ngon-tinh-hoa-than/3403684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.