Bảy thiếu niên không ăn tết cùng một nơi, nhưng nhất quyết phải đón giao thừa cùng nhau, Đinh Trình Hâm ở trên phòng, nằm gọi điện với Mã Gia Kỳ từ lúc 10 giờ, đến gần 12 giờ thì tắt, chuyển qua gọi nhóm, nhóm chat này giờ đã nháo nhào hết lên rồi.
[ Nhóm Bảy Con Báo ]
Hạ Tuấn Lâm : Alo, alo , chim sẻ gọi đại bàng !
Lưu Diệu Văn : Yo, từ khi nào thỏ lại có thể tiến hóá thành chim sẻ thế?
Trương Chân Nguyên : Hai đứa kia , ồn ào cái gì đấy , vừa mới nhắn đã cãi nhau .
Hạ Tuấn Lâm : @Trương Chân Nguyên nhóc đó khấy em trước .
Hạ Tuấn Lâm : @Tống Á Hiên đem người của cậu về mau .
Tống Á Hiên : Ả, hai người lại làm sao đấy ?
Lưu Diệu Văn : Tiểu bảo bối nhi, tớ không có.
Lưu Diệu Văn : @Nghiêm Hạo Tường chú mày mau xem lại người của mình đi .
Nghiêm Hạo Tường : Không biết, Hạ nhi muốn sao thì là thế, Hạ nhi luôn đúng .
Hạ Tuấn Lâm : Ê, tao khi nào là người của Nghiêm Hạo Tường hả?
Trương Chân Nguyên: ® Đinh Trình Hâm, @Mã Gia Kỳ hai đại ca à, mau online để giải quyết đám nhóc này .
Đinh Trình Hâm : @ Hạ Tuấn Lâm , @ Lưu Diệu Văn hai đứa có chuyện gì không ? Còn muốn cãi nhau không ?
Hạ Tuấn Lâm : Không ạ . Chúng em hoan hỉ giao lưu thôi ạ .
Lưu Diệu Văn : Đinh ca , bình tĩnh .
Trương Chân Nguyên : Đúng là chỉ có mày mới trị được .
Mã Gia Kỳ : Rốt cuộc là náo loạn vì cái gì thể?
Hạ Tuấn Lâm : À mém tí thì quên, sắp qua năm mới rồi, mình call đón giao thừa đi .
Hạ Tuấn Lâm gọi tới, người đầu tiên bắt máy là Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ , Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên mất một lúc mới vào .
- Ề, Trương ca đâu? Cả Hạo Tường nữa - Tống Á Hiên nhìn màn hình cuộc gọi chỉ có 5 người , thắc mắc hỏi .
Mã Gia Kỳ lên tiếng .
- Anh mời rồi , hình như Chân Nguyên mạng kém , chưa vào được, còn Hạo Tường thì anh không biết .
Không biết từ ở đâu ra, đột nhiên giọng Nghiêm Hạo Tường chen vào cuộc gọi, mặc dù màn hình vẫn chỉ có 5 người .
Lưu Diệu Văn tự nghĩ tự thấy ớn lạnh, không lẽ Nghiêm Hạo Tường có khả năng đặc biệt gì đó, hay vốn dĩ
Nghiêm Hạo Tường không phải con người ... giống trong mấy phim truyền hình ấy . (1
- Này...này , mọi người có như em nghe thấy tiếng của Nghiêm Hạo Tường không ?
Hạ Tuấn Lâm nhịn cười , nhìn mặt Lưu Diệu Văn tái mét đi, muốn chọc nhóc một chút .
- Diệu Văn, mày nghĩ cái gì mà mặt mày tái mét vậy ?
Tống Á Hiên cũng nhận ra .
Diệu Văn , cậu bị gì vậy ?Không sao, chỉ là , không ai nghe thấy tiếng Hạo Tường sao ?Mã Gia Kỳ thản nhiên nói .
Nghe thấy , thì làm sao ?Mã ca , sao anh bình tĩnh vậy , Nghiêm Hạo Tường đâu có trong đây đâu , sao có tiếng được ?Nghiêm Hạo Tường lại đột nhiên lên tiếng, còn không quên giả giọng cho thêm rùng rợn .
- Diệu Văn , cậu không thấy tớ sao ?
Trương Chân Nguyên vào call , nhìn thấy mặt Lưu Diệu Văn tái mét, lại nhìn mấy người kia khó khăn nhịn cười , liền hiểu ra mọi chuyện .
- Diệu Văn , em nói gì thế, Nghiêm Hạo Tường ở đây mà, em không thấy sao ?
Đinh Trình Hâm tới góp vui .
- Phải đó, mọi người đều thấy em ấy mà .
Lưu Diệu Văn mếu máo như sắp khóc tới nơi, Tống Á Hiên nhịn không được cười phá lên, mấy người kia cũng theo đó cười lên. (1)
Hahahaha , Lưu Diệu Văn, em vậy mà lại sợ .Lưu Diệu Văn, chuyện này đồn ra ngoài, hình tượng soái khí của mày đều mất sạch - Hạ Tuấn Lâm cười đến nghiêng ngã
- Diệu Văn thật dễ thương...
Lưu Diệu Văn biết mình bị chọc, nhưng vẫn không hiểu sao lại có tiếng Nghiêm Hạo Tường.
Lúc này, bên phía màn hình của Hạ Tuấn Lâm, kế bên Lâm xuất hiện thêm một Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhìn vào cam , vẫy vẫy tay .
- Aido , Diệu Văn , không ngờ mày dễ gạt thật nha .
Lưu Diệu Văn thẹn quá hóá giận, không nói thêm lời nào, ấy vậy mà chỉ có mình nhóc bị lừa, cả Á Hiên cũng theo bọn họ lừa nhóc .
- Hạo Tường , em sao lại ở cùng một chỗ với Hạ nhi vậy ? Không về nhà sao ? - Mã Gia Kỳ hỏi .
Nghiêm Hạo Tường thở dài , than thở nhưng không có ý buồn nào cả .
- Nghiêm tổng cùng vợ ông ấy đi công tác rồi , liền đẩy em sang cho bác Hạ .
Đinh Trình Hâm cười cười, anh còn nhìn không ra Nghiêm Hạo Tường thích thú đến cỡ nào sao, nhóc ta cầu còn không được mà .
- Đúng ý em rồi còn gì .
Nghiêm Hạo Tường gãi gãi đầu, ừ thì đúng thật .
Chỉ có Hạ Tuấn Lâm không rõ sự tình, quay qua đánh Nghiêm Hạo Tường một cái .
- Nghiêm Hạo Tường, thì ra cậu trước nay luôn nhòm ngó vị trí con trai ba mẹ tớ của tớ. Cậu muốn đá đít tớ ra khỏi nhà đúng không ?
Nghiêm Hạo Tường oan ức bóp bóp vai cậu bạn đồng niên, làm con trai ba mẹ cậu thì không cần, làm con rể ba mẹ cậu thì có thể xem xét .
Trương Chân Nguyên nhìn cảnh này, ngao ngán, về đến nhà ăn tết rồi mà vẫn còn bị bắt ăn cơm chó free .
Đồng hồ vừa điểm 0 giờ 0 phút, thế mà lại qua một năm khác rồi đấy .
Rất nhanh thôi, bọn họ đều trở thành sinh viên đại học, sau đó ra trường, làm công việc mình hằng mơ ước, không biết còn có thể cùng nhau đón bao nhiêu cái tết nữa đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]