Giờ nghỉ trưa, Vương Nguyên đột nhiên lại lên cơn đau đầu dữ dội mà nằm gục xuống bàn nhăn mặt. Vương Tuấn Khải vẫn chưa rời khỏi lớp vừa thấy cậu gục xuống bàn còn nhăn mặt liền lo lắng hỏi.
"Vương Nguyên làm sao vậy?"
"Thuốc, trong cặp...thuốc." Vương Nguyên khó khăn nói.
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói cũng mở cặp cậu ra lục tìm thuốc cho cậu. Vừa tìm được thuốc đã đỗ ra tay giúp cậu uống. Sau khi Vương Nguyên xuống thuốc xong cả người liền mệt mỏi mà ngã lên vai Vương Tuấn Khải mệt nhọc thở ra từng hơi. Vương Tuấn Khải nhìn cậu cũng để cho cậu tựa vào vai anh chứ chẳng nói gì.
Vương Tuấn Khải cầm hộp thuốc đọc qua một lượt thành phần và tác dụng rồi xong rồi cũng nhỏ giọng hỏi.
"Đỡ hơn chưa?"
"Đỡ rồi, cảm ơn cậu."
"Bệnh này của cậu hiện tại tuy không có gì nguy hiểm nhưng nếu để lâu không trị sẽ ảnh hưởng đến thân thể đấy." Vương Tuấn Khải xoa nhẹ đầu cậu nói.
"Biết rồi, tôi vẫn đang cố gắng khắc phục tình trạng phát bệnh."
"Vương Nguyên, người nhà cậu không ai biết cậu mắc bệnh thiếu máu sao?"
"Ừm, sao vậy?" Vương Nguyên nhìn lên Vương Tuấn Khải hỏi.
"Nếu bọn họ biết thì sẽ không để cậu dùng loại thuốc này."
"Tại sao?" Vương Nguyên khó hiểu hỏi.
"Thuốc này nếu uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu, hơn nữa chứng đau đầu kia của cậu cũng sẽ ngày một tăng lên đó là tác dụng phụ. Thứ này tôi tạm thời bảo quản."
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728963/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.