Vương Nguyên dùng cơm xong thì cũng bế lấy Vương Hiểu Lan rồi đi ra ngoài. Cậu vừa đi vừa nhìn cô bé nói.
"Anh đưa Tiểu Lan đi ra ngoài chơi nhé, chịu không?"
"Dạ chịu ạ, nhưng mà anh để Tiểu Lan xin phép mẹ đã nhé."
"Ừm, đi đi. Anh ở sofa đợi Tiểu Lan."
Vương Nguyên nói rồi cũng thả Vương Hiểu Lan xuống để cô bé chạy đi xin phép mẹ ra ngoài còn cậu thì đi đến sofa ngồi. Vương Nguyên ngồi ở sofa buồn chán thì cũng mở điện thoại ra lướt webo. Ngồi một lúc thì Tư Bạch Vân dẫn theo Vương Hiểu Lan đi xuống lầu, Vương Nguyên nhìn bà ta cũng chẳng nói gì chỉ tắt điện thoại rồi cất vào túi quần.
"Thiếu Gia cậu định đưa Tiểu Lan đi đâu vậy?" Tư Bạch Vân nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Tôi đưa em ấy đi dạo một chút, nếu bà cảm thấy không an toàn không cho Tiểu Lan đi thì cũng chẳng sao cả, tôi tự đi một mình." Vương Nguyên lạnh nhạt nói.
"Tôi không có ý đó, chỉ là cậu đưa con bé ra ngoài thì đừng chiều nó quá." Tư Bạch Vân nói.
Vương Nguyên không đáp lại lời của Tư Bạch Vân mà chỉ cúi người xuống bế theo Tiểu Lan đi ra ngoài. Nói thật thì đã gần 15 giờ rồi nhưng trời của Thành Phố A vẫn rất là nóng, nên Vương Nguyên cũng chẳng có hứng thú đi công viên mà dắt theo Tiểu Lan đi vào bên trong một quán cafe gần nhà ngồi cho thoải mái.
"Tiểu Lan ăn gì thì gọi đi nhé." Vương Nguyên xoa đầu cô bé nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728949/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.