Vương Nguyên ngủ một đêm đến sáng dậy tinh thần quả nhiên tốt hơn hôm qua, cậu rời giường vệ sinh cá nhân xong hết rồi thì liền chạy đi tìm Vương Tuấn Khải.
"Khải ơi, anh đâu mất rồi?" Vương Nguyên vừa ra khỏi phòng liền gọi anh.
Vương Tuấn Khải ngồi ở sofa nghe tiếng cậu gọi thì cũng lên tiếng.
"Anh ở đây, đi chậm một chút cẩn thận ngã."
Vương Nguyên ở trên lầu nghe thấy tiếng của anh cũng chạy xuống nhào vào lòng anh.
"Lại làm sao đây? Vừa thức giấc đã dính lấy anh như thế này sao?" Vương Tuấn Khải cưng chiều nói.
"Không sao hết chỉ muốn ôm anh thôi. Mà anh đã dùng bữa sáng chưa vậy?" Vương Nguyên ngước đầu lên nhìn anh hói.
"Vẫn chưa, đói rồi đúng không?" Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu.
"Đói rồi, nào đi ăn với em đi." Vương Nguyên nói.
"Nào, đứng lên đi anh cùng em đi ăn." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu rồi cũng đứng lên cùng Vương Tuấn Khải đi dùng bữa sáng. Sau khi dùng bữa xong,
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên ra ngoài vườn nghỉ mát, anh ngồi trên ghế để cậu ngồi ở trong lòng mà ôm lấy.
"Thuốc giải Hoa Hồng Sắc trong người em nghiên cứu thành công rồi, nhưng nếu tiêm vào người em thì trong một tháng em sẽ không nhìn thấy. Em có chứng sợ bóng tối, anh sợ em không chịu nỗi nên vẫn chưa để Tử Dật tiêm thuốc cho em. Em cảm thấy như thế nào?" Vương Tuấn Khải thì thầm bên tai Vương Nguyên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3651344/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.