Mấy ngày sau đó mọi việc vẫn như lúc đầu, chỉ có điều Vương Lâm và Đinh Trình Hâm ngày ngày đều ở Nguyệt Thự trêu chọc Vương Nguyên đến mức tức giận mà không thèm chơi với họ nữa.
"Khải ơi, em không ở nhà một mình đâu." Vương Nguyên ôm chặt anh nói không cho anh đi.
"Sao hôm nay lại không chịu ở nhà rồi?" Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên lên nói.
"Ở nhà Vương Lâm và Trình Hâm sẽ bắt nạt em, em không muốn đâu." Vương Nguyên nằm trên vai Vương Tuấn Khải nói.
"Hửm? Họ bắt nạt em chuyện gì?"
"Bọn họ trêu chọc em, sau đó lại bắt tay nhau ức hiếp em. Còn ăn hết dâu tây em hái, đến cả dùng cơm cũng tranh với em." Vương Nguyên uất ức kể tội bọn họ.
"Ó này, ai lại chơi đi mách anh ba thế?" Đinh Trình Hâm nói.
"Ai biểu hai người ức hiếp anh." Vương Nguyên nói.
"Em làm gì có đâu." Đinh Trình Hâm nói.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Đinh Trình Hâm một cái liền khiến Đinh Trình Hâm rụt cổ xuống. Vương Tuấn Khải lúc này mới vỗ vỗ nhẹ lưng Vương Nguyên dỗ dành.
"Vậy thì anh đưa em đi làm chung với anh chịu không? Nhưng không được chạy nhảy lung tung đâu đấy biết chưa?" Vương Tuấn Khải nói.
"Vâng, em sẽ ngoan ngoãn mà không chạy lung tung đâu." Vương Nguyên gật gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu bám chặt mình vậy cũng hết cách chỉ có thể trừng mắt liếc Vương Lâm và Đinh Trình
Hâm một cái rồi bế theo Vương Nguyên ra xe mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3646530/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.