Chương trước
Chương sau
Buổi tối Vương Tuấn Khải vừa về đến Nguyệt Thự đã nhíu mày, sao giờ này Nguyệt Thự lại không bật đèn. Nghĩ đến điều gì đó Vương Tuấn Khải liền chạy vào trong, quả nhiên anh đoán không sai mà vừa chạy đến cửa đã thấy

Vương Nguyên ngồi ở một góc mà khóc nức nở.

Vương Tuấn Khải đi đến bế Vương Nguyên lên ôm vào lòng rồi dỗ dành.

"Ngoan, anh về rồi đây. Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hu hu....em đang xem phim đột nhiên ngoài trời nổ lớn một tiếng điện liền tắt đi...hức..hức." Vương Nguyên dụi đầu vào vai anh nức nở nói.

"Trình Hâm và người làm đâu sao lại để em một mình thế này?" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng cậu hỏi.

"Em không biết, họ nói ra vườn làm gì đó đã một lúc rồi vẫn chưa có thấy vào...hức..hức."

"Ngoan, không khóc nữa anh đưa em lên phòng." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng cậu nói.

Vương Tuấn Khải xoay người vừa bước được 2 bước thì đèn trong nhà đã sáng lên, Đinh Trình Hâm tay bưng bánh kem còn cắm sẵn nến ra.

"Anh ba, sinh nhật vui vẻ. Đây là tâm ý của anh dâu và mọi người đó nha." Đinh Trình Hâm cười nói.

Vương Tuấn Khải nhìn xung quanh nhà bố cục đều thay đổi, đứa nhỏ trong lòng lúc này cũng nín khóc mà trèo xuống khỏi người anh nhận lấy bánh kem từ tay Đinh Trình Hâm rồi đưa đến trước mặt Vương Tuấn Khải.

"Anh mau ước đi."

Vương Tuấn Khải khẽ cười, anh làm theo ý cậu nhắm mắt lại ước rồi cũng mở mắt ra thổi nến tắt đi.

Vương Nguyên đưa bánh kem cho Quản Gia đặt lên bàn dài rồi đi đến ôm lấy Vương Tuấn Khải cười nói.

"Ông xã sinh nhật vui vẻ."

"Lần sau không được dọa anh như lúc nãy nữa biết chưa? Làm anh sợ chết khiếp rồi đây này." Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu nói.

"Ha ha ha, bây giờ em mới biết là anh Tuấn Khải cũng có lúc sợ nha." Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên ngoài đi vào giọng điệu trêu chọc nói.



Vương Tuấn Khải xoay đầu lại thấy người của Hắc Bang đều đang vào thì nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ trừng mắt một cái. Vương Nguyên ở trong lòng Vương Tuấn Khải cũng lú đầu ra trừng mắt với Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Không được chọc ghẹo Khải." Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe Vương Nguyên nói cũng giơ hai tay lên làm hành động đầu hàng với cậu.

"Đến đủ rồi thì ngồi xuống dùng bữa đi." Vương Tuấn Khải nói.

Mấy người kia nghe Vương Tuấn Khải nói vậy cũng đi đến ngồi vào bàn ăn. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng ngồi vào bàn ăn.

"Năm nay không thấy em đề cập đến chuyện tổ chức sinh nhật cho anh. Anh còn tưởng em quên ngày sinh nhật của anh rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cười nói.

"Làm sao mà quên được ha ha, chỉ là mấy năm trước chỉ có em và anh đi năm nay thì muốn cho anh một bất ngờ đó nha." Vương Nguyên cười nói.

"Anh Tuấn Khải, nhân ngày sinh nhật anh tặng anh một món quà." Ngao Tử Dật nói.

"Hả, là quà gì thế?" Vương Tuấn Khải ngạc nhiên hỏi.

"Thuốc giải đã có tiến triễn tốt, nhưng em cần một thứ để hoàn thiện." Ngao Tử Dật nói.

"Thật sao, là thứ gì?" Vương Tuấn Khải vui mừng nói.

"Chính là Tuyết Liên, buổi đấu gia của Nam Thành Ngạn Gia vào hai ngày tới có đấu giá." Ngao Tử Dật nói.

"Tốt, hai ngày sau anh sẽ đưa Tuyết Liên đến chỗ em." Vương Tuấn Khải nói

"Nếu thuốc giải đã thành công thì chúc mừng anh Tuấn Khải và anh dâu nhé." Mã Gia Kỳ nâng ly rượu lên nói.

"Phải, nên chúc mừng chuyện tốt này. Ha ha." Vương Tuấn Khải cười cười nâng ly lên nói.

Mấy người đó cũng nâng ly lên chúc mừng, sau khi uống xong một ly ngồi xuống Vương Tuấn Khải liền thấy



Vương Nguyên nhăn nhó.

"Em sao vậy bảo bối?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu lo lắng hỏi.

"Tại sao mọi người đều uống rượu chỉ có em là phải uống nước ép? Anh không công bằng." Vương Nguyên khó chịu nói.

Câu nói vừa dứt của Vương Nguyên làm mọi người đều bật cười, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng bật cười.

"Em nên uống nước ép, uống rượu không tốt đâu. Với cả, em bé không nên uống rượu nha." Vương Tuấn Khải cười nói.

"Anh quá đáng." Vương Nguyên giận dỗi đấm một đấm vào ngực anh nói, Vương Tuấn Khải vậy mà thật sự xem cậu là trẻ em.

Hành động của Vương Nguyên làm cho mọi người thêm một trận cười nữa, haha đáng yêu như thế này bảo sao

Vương Tuấn Khải không chết mê chết mệt cậu.

"Ai cho cười mà cười? Còn cười sẽ nói Khải đánh mấy người." Vương Nguyên giận dỗi nói.

"Được rồi, dùng bữa đi." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

Vương Nguyên gật gật đầu, mọi người cũng bắt đầu ăn uống.

"Khải, em muốn ăn cánh gà chiên. Chỉ ăn một cánh thôi nha anh." Vương Nguyên nhìn anh nhõng nhẽo nói, vì anh không cho cậu ăn thức ăn nhiều dầu mỡ.

"Ăn đi, chỉ được ăn một cánh thôi đó." Vương Tuấn Khải nói, ăn nhiều thì anh không cho chứ lâu lâu ăn một hai cánh thì anh vẫn cho cậu ăn bình thường.

"Nhìn xem, anh Tuấn Khải chăm anh dâu thật tốt nha." Tống Á Hiên nói.

"Cái đó là đương nhiên rồi, em không biết đâu trong chuyện ăn uống anh Tuấn Khải quản đứa nhỏ kia rất chặt nha." Vương Duệ nói.

"Sức khỏe của em ấy không tốt nên phải vậy thôi, chỉ cần em ấy khỏe mạnh muốn ăn cái gì cũng được cả. Chỉ là đứa nhỏ này ăn uống không sạch sẽ liền đau bụng anh cũng không thể nào không quản được." Vương Tuấn Khải nói.

Mấy người kia nghe chỉ biết khâm phục Vương Tuấn Khải, mỗi một hành động của anh đều lo lắng cho Vương Nguyên, thật ngưỡng mộ tình yêu của họ mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.