Vương Nguyên nhìn sắc mặt của Vương Tuấn Khải đã không còn vui vẻ thì cũng nắm lấy tay anh nhỏ giọng nói.
"Khải, anh không vui sao?"
"Không có, đừng lo lắng anh không sao mà." Vương Tuấn Khải sợ cậu lo lắng liền vỗ nhẹ lên tay cậu nói.
"Có quỷ mới tinh anh đấy." Vương Nguyên bỉu môi nói.
"Cái đứa nhỏ này, càng ngày càng không xem ai ra gì rồi đúng không? Em là đang thiếu đòn?" Vương Tuấn Khải gõ nhẹ lên trán cậu nói.
"Aaa...đau em. Em chỉ không muốn anh lo lắng thôi mà, anh còn đánh em." Vương Nguyên vừa xoa trán vừa lầm bầm nói.
"Anh biết tâm ý của em rồi, nhưng chuyện này để anh giải quyết em đừng có suy nghĩ nhiều biết chưa? Em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được rồi." Vương Tuấn Khải nói, thật ra anh chẳng muốn Vương Nguyên nghĩ mấy chuyện này chi cho phiền lòng, cứ vô tư mà sống như lúc trước là được.
"Biết rồi, nhưng anh cũng không cần đánh em đau như vậy mà." Vương Nguyên xoa xoa trán nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu tỏ vẻ uất ức cũng đành giương cờ trắng đầu hàng, rõ ràng khi nãy anh không có dùng sức vậy mà đứa nhỏ này lại một hai ăn vạ anh.
"Được rồi là anh sai rồi, anh không nên đánh em đau như vậy, anh xin lỗi." Vương Tuấn Khải ôn nhu xoa xoa trán cậu nói.Vương Nguyên được anh dỗ dành liền cười lên rồi ngã xuống sofa đặt đầu lên chân Vương Tuấn Khải vừa ăn hoa qua vừa xem điện thoại để cho Vương Tuấn Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3619619/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.