Vương Tuấn Khải vừa tắm ra ngoài thì Vương Nguyên đã nhìn anh nói.
"Khải, Thiên Tỉ vừa gọi cho anh. Anh giờ này tập hợp người của Hắc Bang lại là muốn làm gì?"
"Không có gì, bé cưng ngoan em ngủ trước đi." Vương Tuấn Khải vừa lau tóc vừa nói.
"Không chịu, Khải đừng vì em mà làm việc thiếu suy nghĩ mà anh." Vương Nguyên lắc đầu nói.
"Bé cưng, em bị họ hại thành như thế này anh có thể để yên sao?" Vương Tuấn Khải nhăn mày nói, Vương Nguyên quá nhân từ rồi.
"Em không sao, Khải nghe em một lần đi mà anh." Vương Nguyên nhìn anh nghẹn ngào nói. Hiện tại cậu có ngốc cách mấy cũng biết Vương Tuấn Khải muốn thay cậu báo thù người thân của anh.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu như vậy thì cũng hết cách, anh không muốn cậu phải khóc nên cũng gật đầu thỏa hiệp.
"Được rồi, em ngủ trước đi anh ra ngoài gọi điện thoại.
"Không muốn, anh gọi điện thoại ở đây đi xong thì ngủ cùng em." Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu đành phải bất lực mà thở dài, đứa nhỏ này từ khi nào lại nhìn thấu tâm tư của anh rồi.
Vương Tuấn Khải cúi xuống lấy điện thoại trên giường rồi cũng gọi điện thoại đến cho Dịch Dương Thiên Tỉ.
(Anh Tuấn Khải.]
"Ữ, cho mọi người giải tán đi."
(À, vâng ạ.)
"Không còn việc gì nữa thì mấy đứa cũng về nghỉ đi. Chỗ của Diệu Văn khi nào có tin tức thì báo lại cho anh."
(Vâng.)
Vương Tuấn Khải tắt điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3617136/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.