Mấy ngày sau đó Kiều Lục Hi và Vương Thành An cũng không có đến Vương Tộc quấy rầy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nữa. Bởi vì Vương Nguyên hôm đó đã nói để cậu suy nghĩ nên Kiều Lục Hi và Vương Thành An cũng chẳng đến nữa làm gì cho mệt.
Vương Nguyên nằm trên sofa, cậu vừa bấm điện thoại vừa nói.
“Khải, anh tính khi nào thì về Vương Gia?”
“Anh không vội em vội cái gì hả?” Vương Tuấn Khải đưa tay nhéo má Vương Nguyên hỏi.
“Còn không phải nghĩ cho anh sao? Đối với bọn họ anh càng dây dưa vào thì càng phiền phức.”
“Anh biết, sau khi bữa tiệc ngày mai kết thúc anh sẽ đưa em về Vương Gia.”
Vương Nguyên nghe anh nói vậy thì cũng chẳng thèm nói chuyện với anh nữa mà bấm điện thoại. Vương Tuấn Khải trước hành động của cậu cũng chẳng dám làm gì cả, chỉ biết cưng chiều mà cười lên cho qua chuyện. Nếu không thì anh có thể làm gì cậu đây? Anh cũng không thể đánh đòn cậu.
Vương Duệ ngồi ở phía đối diện nhìn hai người họ cũng chẳng thèm để ý tới làm gì, dù sao thì đứa nhỏ kia tính tình vẫn luôn như vậy mà.
“Anh Tuấn Khải, bữa tiệc ngày mai anh tính như thế nào?” Vương Duệ hỏi.
“Đến như bình thường, Đào Viện thuộc Hắc Đạo không phải Bạch Đạo chúng ta không cần phải dè chừng.” Vương Tuấn Khải nói.
“Há, nhưng chưa chắc người của Vương Gia không có dính líu gì đến Hắc Đạo nha.” Vương Duệ nói.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, chuyện này anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573588/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.