Ở Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị, Vong Phi chạy ngược chạy xuôi theo đuôi một thiếu niên, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, mắt to tròn, môi đỏ mũi cao, da trắng tựa tuyết, dung mạo tuyệt mỹ giống như thiên thần, một thiên thần đáng yêu.
"Cậu Chủ cậu đi chậm thôi nếu cậu bị thương hay gì đó Thiếu Gia sẽ trách phạt bọn tôi cũng như trách phạt cậu đó, Cậu Chủ." Vong Phi nhẹ giọng nhắc nhở cậu thiếu niên kia.
"Tôi biết rồi mà, sẽ không để mình bị thương đâu." Vương Nguyên nói.
Vương Nguyên đi khắp Trung Tâm Thương Mại rốt cuộc cũng không có gì ưng ý. Những thứ như quần áo, trang sức, vòng tay, đồng hồ gì gì đó đều là Vương Tuấn Khải cho người thiết kế riêng cậu căn bản không thiếu. Chỉ là hôm nay ra ngoài muốn đi dạo mua thứ gì đó nhưng lại không có gì ưng ý. Thiết kế ở đây đều là những mẫu mã bình thường, so với đống đồ ở nhà cậu thì không thể so được.
Vương Nguyên đi dạo cả một buổi liền đói meo, cậu quay sang Vong Phi nói.
"Tôi muốn ăn chút gì đó, anh cùng tôi đến lầu 4 đi trên đó có thức ăn."
Vong Phi gật đầu cung kính nói.
"Vâng Cậu Chủ."
Vương Nguyên cùng Vong Phi lên lầu 4, Vương Nguyên muốn ăn đồ ăn của Hàn Quốc liền chạy đến một quầy ăn bán đồ ăn của Hàn Quốc ngồi xuống, Vong Phi ở phía sau cũng nhanh chạy đến ngồi với cậu.
Cô phục vụ thấy có khách đến thì đem menu ra, cậu đưa cho Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573547/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.