Lục Vạn Sơn mời thị trưởng ngồi xuống uống trà, những việc còn lại không cần ông ta phải lo, để bọn trẻ lo liệu là được.
Thị trưởng cuối cùng vẫn không yên tâm, “Nhưng mà—”
“Có gì mà nhưng, nếu chúng ta không buông tay, thế hệ trẻ mãi mãi không thành tài, để bọn nhỏ tự lo đi.” Lục Vạn Sơn nói rất dễ nghe, nhưng hai mắt ông đã trừng to, rõ ràng đã không còn thương lượng.
Thị trưởng nghĩ cũng đúng, vui vẻ đồng ý. Sau đó ông ta nhỏ giọng bàn với Lục Vạn Sơn cách đối phó với quân phiệt khu Đông Nam.
“Đại soái họ Giang kia nói trắng ra chỉ là một tên cướp, chúng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trai duy nhất của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ liều mạng trả thù. Ông xem, có nên để cậu hai trở về hay không?” Thị trưởng cười hỏi Lục Vạn Sơn.
“Đã gửi điện báo, bảo thằng bé trở về trước để tiêu diệt cướp.” Lục Vạn Sơn nhấn mạnh, “Ông xem một cái đi, đây không phải vẫn là việc của bọn trẻ, không liên quan đến chúng ta. Nhanh chóng đến đây cùng tôi chơi một ván, lần này tôi nhất định sẽ lấy được quân của ông.”
Lục Vạn Sơn là một người chơi cờ dở tệ, chơi đủ mọi loại cờ, bao gồm cả cờ tây, nhưng không có gì là giỏi cả. Đặc biệt là chơi tệ mà vẫn thích chơi, rất nghiện.
Lục Quân Tắc thấy cha và thị trưởng không còn gì để bàn, liền quay lại bên Lục Quân Lễ.
“Người c.h.ế.t rồi, rất tiếc mấy đứa không thể thẩm vấn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3698885/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.