Diệp Mạn Lâm ngẩn người một chút, không để ý đến Thẩm Tề Đồng, cúi đầu tiếp tục lật xem lời khai.
Dưới cặp kính, đôi mắt của Thẩm Tề Đồng dài nhỏ mà sẵng giọng, “Hôn ước là giả, năm đó em làm như vậy để đi nước ngoài đúng không?”
“Anh Thẩm, là cục trưởng cục cảnh sát, nên làm gương cho đám cảnh viên, nói chuyện thì phải có chứng cứ.”
Thẩm Tề Đồng cười một tiếng, “Anh không đến để khơi binh vấn tội, anh biết rõ cô của anh là người như thế nào. Cách làm của em năm đó rất thông minh, nếu là anh, anh cũng không muốn gả cho Vương gia nhà Thanh nào, dù cho Vương gia kia bộ dáng quả thật không tồi, cũng khá giàu có.”
Diệp Mạn Lâm ngạc nhiên nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh đã gặp anh ta rồi?”
“Không lâu sau khi em đi Mỹ, anh ta đã đến nhà em một lần, anh cũng ở đó. Dượng vốn định bàn với anh ta về em hai, nhưng anh ta không muốn, nói chỉ thích em thôi.” Thẩm Tề Đồng nói.
Diệp Mạn Lâm sợ hãi lắc đầu, không hiểu kiểu người này, chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào một bức ảnh mà đã nói muốn xác định một người, suy nghĩ thật sự quá quyết đoán và chưa trưởng thành. Tính cách và sở thích cũng không cần hiểu sao? Có hợp nhau không, có sống hòa hợp được không, đều không cần xem xét sao?
Diệp Mạn Lâm càng có ấn tượng xấu về vị Vương gia nhà Thanh này.
Thẩm Tề Đồng cười một cái, “Đó là sự khác biệt giữa tư tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3688161/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.