Diệp Mạn Lâm không ngờ cô sẽ tỉnh dậy, sau khi tia chớp chói mắt ấy đánh vào cô.
Cô vậy mà có thể sống sót, khi mở mắt ra, nhìn những bức tường trắng lạnh lẽo của bệnh viện.
Diệp Mạn Lâm giật giật ngón tay, rồi giật giật ngón chân, xác nhận cơ thể không bị thương, từ từ thở phào. Lần này cô thoát nạn, chắc chắn cuối đời sẽ có nhiều hạnh phúc đang chờ đợi, cô phải sống tốt hơn trước mới không phụ lòng chính mình.
Diệp Mạn Lâm sờ lên đầu được băng bó, không thấy đau, thử ngồi dậy và xuống giường, cô muốn đi tìm y tá.
“Bác sĩ Lục.”
Nghe thấy tiếng gọi to từ bên ngoài truyền đến, Diệp Mạn Lâm giật mình. Cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là một tòa nhà có tường trắng mái đỏ đặc biệt, cô vậy mà đang ở bệnh viện Ân Lương!
Tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông ngày càng gần, Diệp Mạn Lâm lập tức quay lại nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.
Cửa bị đẩy mở ra, tiếng bước chân dừng lại trước giường cô.
Người đàn ông chậm rãi thở dài.
“Diệp Mạn Lâm, hôm nay là ngày 3 tháng 5 năm Dân Quốc thứ 13, cô đã hôn mê bốn ngày rồi, biết không? Phí nằm viện cô còn chưa trả, còn dám ngủ, da mặt cũng dày thật.”
“Nếu cô dám chết, tôi sẽ mổ xác cô, làm nghiên cứu giảng dạy cho tốt, bù vào phí nằm viện!” Người đàn ông ghé sát tai Diệp Mạn Lâm, thở ra hơi ấm, dùng giọng nói từ tính đặc trưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3688142/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.