Năng lượng dùng cho cơ thể ít đi, năng lượng phân cho suy nghĩ trở nên phong phú hơn. Công việc bận rộn, cũng đầy đủ. Ngày qua ngày đều thú vị.
Tuy nhiên, sắp xếp hôm nay lại khác với hôm qua.
Khương Tố Oánh đối chiếu xong hai tin tức, chuẩn bị đi bộ đến làng bên. Bởi vì Trương Mẫn Linh đang làm việc ở đó, bọn họ đã lâu không gặp.
Mới vào hè, thời tiết chưa quá nóng.
Lá cây rung rinh theo gió, trên bò ruộng tỏa ra hương thơm của cây trồng. Có vẻ như mùa thu sẽ đầy ắp trái chín, là một năm bội thu.
Khương Tố Oánh đi dọc theo con đường nhỏ, giày dẫm vào bùn, trong lòng có chút vui vẻ nổi loạn. Niềm vui này càng lớn hơn khi gặp Trương Mẫn Linh, vài người bạn tụ tập ăn một bữa mì, trò chuyện.
Cuộc sống trong quá khứ như một giấc mơ, khi nói về những thập lý dương trường* và chiếc tàu Diamond Princess khi về nước, lại có chút vật đổi sao dời.
*thập lý dương trường: ý chỉ Thượng Hải.
Không biết từ lúc nào đã trở thành hoàng hôn, Khương Tố Oánh liền đi trở về. Nhìn thấy sắp đến sân nhà, cô lại dừng lại.
Bởi vì trước khi đi, cánh cửa rõ ràng đã khóa chặt, giờ lại mở ra một khe nhỏ. Ánh nến mờ ảo từ trong phòng chiếu ra, mang theo chút hơi ấm của nhân gian.
Không thể nào là bị trộm ————— không có lý do nào lại ăn trộm một cách thoải mái như vậy.
Khương Tố Oánh nhìn quanh, lặng lẽ nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727173/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.