“Tay em bị làm sao vậy?” Liêu Hải Bình nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt tối đen như mực nhìn vào lòng bàn tay của Khương Tố Oánh. 
Hắn quan sát cô một lúc, phát hiện trên tay Khương Tố Oánh nổi lên một chuỗi mụn nhỏ. Cô vốn đã trắng, giờ càng làm cho những mụn đó đỏ rực ghê người. 
Khương Tố Oánh vô thức gãi hai cái: “Quá ẩm, bị phát ban.” 
“Thời tiết Thượng Hải quả thật không tốt, nếu không quen, không bằng đổi chỗ khác.” 
“Có thể đổi đi đâu?” Khương Tố Oánh uống một ngụm trà, giọng nói mang theo chút mỉa mai, “Không lẽ về Thiên Tân? Ồ đúng rồi, tôi quên — Nhị gia đã làm cho Thiên Tân long trời lở đất, ngay cả nhà cũng không về được!” 
Cô vừa nói xong bỗng cảm thấy tim đập có chút nhanh, vì vừa rồi mình đã tự mãn vênh váo, câu này thực sự có chút quá đáng. Liêu Hải Bình mặc dù đã bị thương tật, nhưng nếu nổi giận, cũng không phải là chuyện dễ chịu, thật sự là tự chuốc lấy phiền phức. 
May mắn là Liêu Hải Bình không để tâm. 
Suy nghĩ của hắn dừng lại ở một vấn đề khác, một đề nghị mà hắn đã suy nghĩ lâu: “Hay là đi Trùng Khánh. Tôi có một người bà con xa bên đó làm thương mại, trước Tết có gửi thư nói đã xây dựng nơi ở trên núi Ca Lạc. Đợi tôi đi một chuyến tàu nhanh, bán căn hộ đi, chúng ta có thể đến đó, sống những ngày bình yên.” 
Những lời này rơi vào tai Khương Tố Oánh, chỉ còn lại hai chữ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727140/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.