Một bức thư viết xong, lại viết thêm một bức nữa, lòng Lưu Hải Bình cảm thấy mệt mỏi, nhiều lần mất đi sức lực để đập. 
Không biết đã trôi qua bao lâu, có tiếng gõ cửa. Hắn ngẩng đầu, thấy lão Tôn thở hổn hển chạy vào: “Nhị gia, kho vũ khí đã kiểm kê xong, tổng cộng có bốn mươi sáu cây.” 
Liêu Hải Bình nhíu mày, giọng mệt mỏi nói: “Theo như đã nói trước đó, sắp xếp đi.” 
“Vâng.” Lão Tôn nhận lệnh. 
Đang cúi người chuẩn bị rời đi, bỗng nghe Liêu Hải Bình gọi ông ta: “Chờ một chút.” 
Lão Tôn lập tức dừng bước: “Còn việc gì cần căn dặn?” 
Liêu Hải Bình lại hỏi một câu không liên quan: “Ông đên nhà họ Liêu vào năm nào?” 
Lão Tôn ngẩn ra, nghi hoặc gãi trán. 
Đó thật sự là chuyện quá xưa, gần như là chuyện của kiếp trước, chính ông ta cũng không nhớ rõ — lúc đó Liêu Hải Bình vẫn chưa ra đời, ông cụ Liêu còn sống, vẫn là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh. 
Thời điểm đó, căn viện ở kinh sư thậm chí vào ban đêm cũng ồn ào, không thể yên tĩnh như bây giờ, tĩnh mịch như một nghĩa địa. 
“Có lẽ đã ba bốn mươi năm rồi.” Lão Tôn do dự nói. 
Ông ta chỉ nhớ mơ hồ, đó có lẽ là một mùa đông lạnh lẽo, nhiệt độ không khác gì hôm nay. Lão quản gia đã c.h.ế.t của nhà họ Liêu đã bỏ ra ba đồng, mua ông ta về từ người môi giới. 
Những ký ức còn lại đều mờ mịt. Chỉ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727120/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.