“Câu này nói hay. Nếu ông chủ Lý có lòng mời, ngài cứ đến…” Hội trưởng Mã cười đến mức sắp khóc, thì bị ông chủ Lý giơ tay ngăn lại.
“Nhị gia, có một câu không biết có nên hỏi hay không.” Ông chủ Lý nói đến một nửa, đôi mắt chân thành nheo lại, “Lô hàng của ngài ở Nhiệt Hà có thuận lợi không?”
Cạch.
Chiếc ly trong tay Liêu Hải Bình nhẹ nhàng rơi xuống.
— Khó trách vài ngày trước đó xảy ra chuyện lộn xộn, hóa ra nguồn cơn đang ở đây chờ đợi.
“Lời này của ông chủ Lý là ý gì?” Một lúc sau Liêu Hải Bình hỏi, giọng điệu ôn hòa.
Ông chủ Lý không trả lời, chỉ vỗ tay. Cánh cửa lập tức mở ra, một đám người phần phật ùa vào.
Người đứng đầu mặc vest, tóc cắt rất ngắn. Hai con mắt mỗi bên như muốn dài đến tận tai. Phía sau hắn ta có một đội binh lính, tay cầm súng, ủng da dẫm xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm.
Nhìn ra phía sau, thú vị hơn nữa.
Liêu Hải Bình thấy một người quen nằm trong đội ngũ, giọng nói trầm xuống: “Chú Tư?”
Người đi sau đúng là Lão Tứ gia của họ Liêu.
Ông ta đội một chiếc mũ lưỡi trai làm bằng vải nhung, cả người quấn trong chiếc cổ áo lông chồn dày, một chiếc răng vàng lấp lánh: "Cháu tôi, đã lâu không gặp, dạo này cháu thế nào?"
Liêu Hải Bình không đáp lại, tay phải nắm chặt cái ly, tay trái thì lặng lẽ di chuyển về phía áo, rất nhanh đã chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727116/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.