Một lúc lâu, hắn đặt đũa xuống, ngậm trà trong miệng: “Tố Oánh còn có tâm nguyện gì khác không?” 
Có thể thấy bài diễn thuyết của Khương Tố Oánh không phải hoàn toàn vô ích. 
Liêu Hải Bình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho cô một chút tự do. Tất nhiên tự do cũng phải có giới hạn, chẳng hạn như gặp gỡ gia đình, mua sắm vài bộ quần áo mới, đều là có thể. 
Khoan dung cỡ não, săn sóc cỡ nào. 
Nếu không phải không đúng lúc, Khương Tố Oánh gần như đã phải cười lớn, hoặc nói một câu “Còn tâm nguyện gì khác, có thể cùng Nhị gia sống cả đời, đó là phúc báo lớn nhất của tôi!” 
Trong phòng nhất thời không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt. 
Khương Tố Oánh lại nuốt một miếng bánh bao, nhân thịt nghiền nát, dầu ngấm vào cổ họng. Nhâm nhi một chút, cô bỗng cảm thấy mọi chuyện cũng có chút thú vị. Bởi vì Liêu Hải Bình không trách phạt cô nói lời ngông cuồng, mà là lùi một bước. 
Ánh sáng lóe lên tối qua lại trở về, rõ ràng đến mức Khương Tố Oánh không thể nào bỏ qua. 
— Những phỏng đoán điên rồ đó có lẽ là thật, Liêu Hải Bình không rút s.ú.n.g cũng không g.i.ế.c người, có lẽ thật sự đã yêu cô. 
Nhưng hắn yêu cô điều gì? 
Có lẽ không hoàn toàn chỉ vì thân xác này, nếu không thì hai người đã từng hôn nhau, tắm chung, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì. 
Liệu có phải yêu tâm hồn của cô? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727110/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.