Lần đầu tiên Liêu Hải Bình cảm nhận được sự thỏa mãn. Con người thật sự nên lập gia đình, nếu không sẽ cô đơn trống trải, ngày đêm chỉ biết bận rộn. Sống và c.h.ế.t cũng không có gì khác biệt, còn gì thú vị nữa? 
Những ngày u ám cuối cùng cũng sắp qua, và giờ đây cuối cùng có hy vọng, khiến hắn muốn tin tưởng một lần. 
Sau một lúc lâu, Liêu Hải Bình buông Khương Tố Oánh ra, thẳng người dậy. 
Những lời tâm tình hắn không nói ra được, chỉ có thể nói: “Biết rồi.” 
Ba chữ nói ra lạnh lùng, nghe bên tai người khác cũng thiếu đi chút ấm áp, lạnh lẽo. Nhưng đối với Liêu Nhị gia mà nói, đã là một lời hứa hẹn như muốn lấy cả tâm can ra. 
Trong xe im lặng một lúc lâu. 
Khương Tố Oánh thì thào gọi hắn: “Nhị gia.” 
Giọng cô bị hôn đến khàn, âm thanh bật ra rất thấp. 
“Ừ.” Liêu Hải Bình nắm lấy tay cô, đáp lại. 
Một lúc không ai nói gì, nhưng không khí lại hiếm khi không ngột ngạt, dào dạt như nước ấm. 
Một lúc sau, Khương Tố Oánh nhẹ nhàng “Ai ui” một tiếng. 
“Làm sao vậy?” Liêu Hải Bình vô tình lộ ra chút quan tâm mà chính mình cũng không nhận ra. 
Khương Tố Oánh chỉ lắc đầu, không chịu nói. Bị hỏi mãi, cô mới ấp úng nói: “Bụng tôi hơi đau.” 
Liêu Hải Bình ngẩn người, đưa tay sờ trán cô. Cảm thấy hơi ra mồ hôi, quả thật như bị bệnh. 
Liêu Hải Bình nâng tay kéo rèm lên, ánh sáng lập tức chiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727082/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.