Mưa dừng lúc nửa đêm.
Khương Tố Oánh nghe tiếng lách tách bên ngoài cửa sổ dần dần biến mất, trong chăn cô bị sốt run rẩy khe khẽ — trước đó cô bị ướt, giờ có chút ấm lên. Uống một bát thuốc nóng hổi, mới lại mơ màng ngủ tiếp.
Nằm mơ cũng không yên ổn, cô liên tục chạy trong vũng bùn, phía sau có người luôn đuổi theo.
Cũng may Khương Tố Oánh xưa nay sức khỏe tốt, chút bệnh này đến nhanh đi cũng nhanh, hôm sau sốt đã giảm.
Mẹ thấy cô không có vấn đề lớn, liền yên tâm ra ngoài. Người có tấm lòng Bồ Tát, không thể bỏ lỡ một ngày giảng kinh.
Ngược lại, v.ú nuôi lại thương xót Khương Tố Oánh, nhất quyết giữ cô lại, bảo cô nghỉ ngơi: “Còn trẻ không chăm chút sức khỏe, sau này già rồi sẽ hối hận.”
Khương Tố Oánh ngoan ngoãn nằm một lúc, ban đầu còn khá nghe lời. Sau đó thực sự không chịu nổi, nhất định phải dậy vận động: “Nằm mãi, người cũng trở thành khúc gỗ rồi!”
Vú nuôi cũng không tranh luận — từ lần trước bị lừa, bà ấy đã học được cách đấu tranh với Khương Tố Oánh. Không nói một câu, kéo một chiếc ghế ngồi bên giường, kiên quyết không để cô ba Khương rời khỏi giường.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhượng bộ, mặc cho Khương Tố Oánh làm nũng cũng không được.
Cuối cùng, tiếng nói của người hầu bên ngoài cứu được Khương Tố Oánh: “Cô ba, người gác cổng nói có điện thoại của cô.”
Điện thoại là một thứ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727045/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.