Các nha hoàn trong phủ Đại soái bình thường không được ra khỏi cổng, cũng rất ít có người nhà đến tìm.
Chị cả chắc chắn không vào được, Hồ Mạn Mạn suy nghĩ một hồi, vẫn nói với má Trương.
“Má Trương, có thể cho chị cả của tôi vào phủ không?”
Má Trương suy nghĩ: “Việc này phải hỏi quản gia Trang.”
Bà ấy lại gần tai Hồ Mạn Mạn nói vài câu, Hồ Mạn Mạn liền đứng dậy đi gặp Trang Khai Thành.
Trang Khai Thành ban đầu không đồng ý, nhưng Hồ Mạn Mạn theo lời má Trương, đưa một hộp xì gà qua, Trang Khai Thành mở nắp xì gà, lắc lắc trọng lượng, nói: “Được, tôi cho lính gác cho chị của cô vào, nhưng chỉ được ở trong phòng cô, không được đi lung tung. Nhớ kỹ thời gian đó.”
Ông ta cười cười rồi rời đi.
Hồ Mạn Mạn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là gì khác.
Thật sự là cô sợ chị cả giống như trong giấc mơ thứ hai, không vừa lòng lại bắt cô đi đâu đấy, suy nghĩ một hồi, đi ra ngoài gặp chị cả, còn không bằng ở trong phủ gặp chị cả thì tốt hơn.
Bây giờ Hồ Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài đón Hồ Oánh Oánh.
“Ôi, sao nó còn chưa ra?”
“Quý bà này, xin bà đứng ngoài vạch trắng chờ.”
Lính gác đang chặn không cho Hồ Oánh Oánh vào, Trang Khai Thành đi qua bên cạnh, nói một câu, Hồ Mạn Mạn theo sau Trang Khai Thành, vừa nhìn đã thấy chị cả có chút thay đổi.
“Chị cả.” Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3708026/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.