Ngày hôm sau, áo vest kia của Thẩm Kỉ Đường, Hồ Mạn Mạn đã giặt sạch, gấp lại để trong thư phòng của anh.
Anh cũng không thu lại, Hồ Mạn Mạn chỉ có thể cầm hộp cơm qua tìm anh.
Khác với mọi ngày, anh không chủ động ngồi đợi cô ở bàn ăn, mà ở trong thư phòng.
Hồ Mạn Mạn gõ cửa thư phòng: “Thiếu soái, đã đến giờ ăn sáng.”
Thẩm Kỉ Đường mở cửa thư phòng, nhìn áo vest trên bàn: “Đưa đồ cho cô, không cần trả lại cho tôi nữa.”
Gì, gì cơ?
Hồ Mạn Mạn không hiểu chắc ý của anh: “Nhưng áo vest này tôi không dùng được.”
“Vậy thì vứt đi.”
Anh lạnh lùng bước ra ngoài.
Không thể nói rõ, Hồ Mạn Mạn chỉ cảm thấy anh không vui.
Cô lại chọc giận anh ở đâu rồi?
Thật sự không hiểu, tâm tư của nam chính cũng khó đoán quá. Hồ Mạn Mạn mang ra một đĩa bánh lá sen, lá sen gần héo, những cái này đều là cô trước đó hái về phơi khô xay bột, Thẩm Kỉ Đường rất thích mùi thơm của lá sen, cô liền cho vào bột bánh, ăn kèm với nước sốt tôm ngọt vừa làm, Thẩm Kỉ Đường rất nhanh đã ăn sạch.
Anh nhìn Hồ Mạn Mạn: “Cô rất thích anh ta sao?”
Ai? Anh ta nào?
Rốt cuộc đang nói gì vậy?
Cô không biết tiếp lời thế nào: “Ai ạ?”
“Con trai má Trâu.”
Hồ Mạn Mạn lại cảm thấy buồn cười, không biết là tức giận, hay là thế nào…
Cô đứng cách Thẩm Kỉ Đường một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3708017/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.