Cô như bị điện giật, cảm giác tê dại mạnh mẽ lại xâm chiếm toàn thân, nếu không phải mùi tiền đô la còn vương vấn trên cánh tay Thẩm Kỉ Đường, làm dịu đi mùi nam tính của anh, có lẽ chân của cô đã mềm nhũn ra nữa rồi. 
Chỉ trong nháy mắt, nơi n.g.ự.c cô, cánh tay vốn đang thả lỏng, thời điểm chạm vào cô, ngay lập tức cơ thể căng lên, cơ bắp nổi lên như đá nóng, cọ sát qua phần n.g.ự.c non mềm của cô. 
Ưm… 
Cô cắn môi dưới, luôn cảm thấy giây tiếp theo miệng mình sắp phát ra âm thanh kỳ lạ. 
Hồ Mạn Mạn dựa vào ý chí mà đứng vững, giọng như bị ngâm nước cả đêm, ướt át dinh dính, phải ho hai lần mới miễn cưỡng phát ra được âm thanh. 
“Tôi không thể nhận.” 
Nhưng âm thanh này lại như mèo con, yếu ớt, ánh mắt không kiểm soát được, mơ màng dừng lại trên n.g.ự.c áo sơ mi trắng của Thẩm Kỉ Đường, trong lúc vô tình lại di chuyển xuống dưới một chút. 
Trong đầu phát ra một ánh sáng trắng, là hình ảnh hôm đó anh tắm xong, trong quần lót có một đống lớn— 
Thẩm Kỉ Đường đứng im tại chỗ, cánh tay đã thu lại, người cũng lùi một bước, nhưng vẫn đứng trước mặt Hồ Mạn Mạn, dáng người anh cao lớn, làm không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt. 
Anh đã nhiều năm trên chiến trường cùng trong quân đội, tính cách trời sinh lạnh lùng, xử sự với người khác như Thái Sơn sập xuống trước mặt không đổi sắc, nhưng chỗ vừa rồi cánh tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3708008/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.