Tốn nửa giờ, làm được một lồng bánh khoai từ.
Thẩm Kỉ Đường không phải thích ăn sao? Hồ Mạn Mạn quyết định, vậy thì chiều theo ý anh, làm nhiều một chút.
Ngày hôm đó, trên bàn ăn lúc bốn giờ năm mươi sáng, cuối cùng không còn bánh mì, cà phê và trứng chiên nữa.
Thẩm Kỉ Đường nhìn Hồ Mạn Mạn, lại nhìn bàn ăn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đây là cái gì?”
“À…” Cô hỏi một cách xác đáng không mất phép tắc, “Thiếu soái là đang hỏi tên các món ăn phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Bánh khoai từ, cháo khoai từ, còn một món thịt xào khoai từ.”
Nói xong, cô đặt ống penicillin lên bàn: “Thiếu soái, hôm qua ngài đã để cái này lại.”
Thẩm Kỉ Đường cầm đũa lên, thử cháo khoai từ, uống xong lại thử bánh khoai từ. Thấy Hồ Mạn Mạn lấy penicillin ra, mày hơi nhướn: “Cho cô. Cất đi.”
“Quá quý giá rồi ạ.” Hồ Mạn Mạn từ chối, “Hơn nữa tôi cũng khỏe lại rồi, Thiếu soái giữ lại đưa cho người khác cũng được.”
Thái độ này của cô, khiến ánh mắt Thẩm Kỉ Đường hoàn toàn dán vào cô.
“Đưa cho ai?”
Thẩm Kỉ Đường không biết phải nói gì cho phải, Dịch Tùng Liên đã gửi đến không ít vật dụng khử trùng và thuốc kháng viêm, bác sĩ quân đội đang kiểm tra các loại thuốc sắp hết hạn.
Anh tiện tay lấy một ống về.
Chưa kịp nghe cô cảm ơn, ngược lại bị từ chối.
Một cơn bực bội lại dâng lên, anh mím môi, đeo găng tay trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3704384/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.