Bữa sáng như vậy, trước đây cũng đã từng ăn rồi. Má Trương chỉ có thể cười gượng: “Đây là bữa sáng tôi chuẩn bị cho ngài, Thiếu soái không hài lòng sao?”
Thẩm Kỉ Đường mấp máy môi: “Hồ Mạn Mạn đâu?”
Má Trương: “Cô ấy bị bệnh, nha hoàn cũng là người, cũng sẽ bị bệnh.”
Trên bàn ăn im lặng một lúc, má Trương cũng toát mồ hôi, Thẩm Kỉ Đường tháo găng tay trắng, cầm lấy bánh mì: “Đi xuống đi.”
Bánh mì siết trong tay, khô khốc, cũng không có mùi thơm, không giống như bữa sáng nóng hổi.
Nhưng, Thẩm Kỉ Đường vẫn không thay đổi sắc mặt mà ăn hết.
Hồ Mạn Mạn thực sự có chút bệnh.
Có lẽ là hôm đó khi bán hàng, ăn một chút kẹo ngoài đường, về sau vội vàng thêu cái túi, bị Thẩm Kỉ Đường làm tức giận, tất cả những chuyện này cộng lại, tối hôm đó cô đã cảm thấy trong bụng khó chịu, nằm trên giường đã thấy chóng mặt, huống chi dậy làm bữa sáng cho Thẩm Kỉ Đường.
Sáng sớm cô đã nói với má Trương, má Trương bảo cô đừng lo, để bà ấy đi nói với Thiếu soái.
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy đồng hồ bên ngoài điểm năm tiếng, Thẩm Kỉ Đường chắc cũng đã đi.
Cô lại ngủ tiếp, nha hoàn trong phủ, bị bệnh vặt, cũng không ai gọi bác sĩ, thực sự không chịu nổi, cũng phải tự đi mua thuốc.
Cô ngoài việc không có sức lực, cái khác thì không có vấn đề gì, nằm đến khi trời tối, ra một thân mồ hôi.
Cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3704382/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.