“ngoan không khóc, có tôi ở đây rồi” ôm Lạc Dương trong lòng trấn an
lời nói ngọt ngào và hành động dịu dàng của Lãnh Dực làm trái tim đầy thương tổn của Lạc Dương như được chữa lành, đã từ rất lâu rồi Lạc Dương chưa cảm nhận được hơi ấm và sự che chở và bảo vệ từ người khác, trong lòng Lạc Dương khẽ gợn sóng
“Lạc Dương cho tôi một cơ hội có được không? tôi hứa sẽ không làm tổn thương em như những người trước đã làm” ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn Lạc Dương
Mỗi lần Lạc Dương gặp chuyện gì đó, Lãnh Dực đều xuất hiện rất đúng lúc, và là người luôn luôn xuất hiện mỗi khi Lạc Dương cần nhất, luôn âm thầm bảo vệ ở phía sau, và cũng là người luôn dịu dàng và cố gắng từng bước chủ động tiến lại gần Lạc Dương
Lạc Dương nhìn người trước mặt ánh mắt ôn nhu dịu dàng đang nhìn bản thân, trong lòng có chút động tâm “tôi muốn suy nghĩ thêm về chuyện này”
Lãnh Dực lau nước mắt ở nơi khóe mắt Lạc Dương khẽ mỉm cười “tôi sẽ đợi câu trả lời từ em”
…----------------…
hắn từ công ty trở về thì màn đêm đã buông xuống, hắn mở cửa bước vào phòng mệt mỏi đi đến bên giường nằm xuống ôm cậu thì giật mình
hắn ngồi dậy đưa tay lên trán cậu “sao lại nóng thế này?”
“quản gia” hắn mở cửa phòng ra gọi lớn
những người làm bị tiếng gọi của hắn làm cho sợ hãi, quản gia nghe hắn gọi thì vội vàng chạy đến “cậu chủ gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-troi-buoc/3585496/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.