cậu nằm trên giường mơ màng nghe thấy giọng nói của hắn đang nói chuyện với một người nào đó
“gọi bác sĩ tới chữa trị cho cậu ta”. hắn nhìn quản gia mà ra lệnh
“vâng” quản gia quay người rời đi
hắn lúc này mới quay lưng lại đi đến chỗ cậu nhìn cậu chằm chằm, cậu cố gắng mở mắt nhìn hắn và cố gắng lắng nghe những gì hắn đang nói, nhưng vì cậu quá mệt mỏi và đã không được ăn uống bất kỳ trong suốt mấy ngày qua, nên cậu hiện tại đã kiệt sức đôi mắt mơ hồ mi mắt từ từ khép lại, vẫn không nghe rõ hắn đang nói gì với cậu
một lúc sau bác sĩ đến chữa trị và băng bó vết thương cho cậu, sau khi chữa trị và dặn dò xong cũng rời đi sau đó
“Boss Tưởng tiểu thư tìm ngài”
“không gặp bảo cô ta về đi”
“vâng” trợ lý quay người bước ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho cậu và hắn
hắn ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cậu “em nói muốn dừng lại và rời khỏi tôi, thì ít ra em phải sống vui vẻ và hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh tôi? tại sao em rời khỏi tôi mà lại sống trong hoàn cảnh như bây giờ? hay em thích một cuộc sống như thế này?”
hắn nhìn cậu nằm trên giường hôn mê và cơ thể đầy thương tích, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng khó tả mà trước nay chưa từng có
bên ngoài bầu trời mặt trời bất đầu lặng màn đêm cũng dần buông xuống, cậu giật mình tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-troi-buoc/3585490/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.