Cố Thượng Phong ra vẻ chán nản hắn vốn dĩ không thích những nơi ồn ào. Bỏ lại sự náo nhiệt và bạn đồng hành phía sau, Cố Thượng Phong lạnh lùng bước ra sân sau. Đây là căn nhà thuộc một phần của Tô Gia, quà nhiên cũng thật xa hoa và lộng lẫy.
Một mảnh vườn xanh ngát nhưng lại gợi cho người ta cảm giác lạnh lẽo bởi ánh tối bao trùm trên nó. Bỗng hình ảnh ngọt ngào của Tô An lại chợt kéo đến.
Tô An: "Cố Thượng Phong."
Một đứa nhỏ xa lạ lại chợt hiện lên. Đứa nhỏ đầy năng động và rực rỡ. Nhóc ta nở nụ cười rạng rỡ gọi tên hắn.
Nhưng.. là ai? Hắn không nhớ, nghĩ đến thì lại càng choáng váng.
Cố Thượng Phong: "Chắc lại sắp bị cảm lạnh đến ấm đầu rồi."
Cố Thượng Phong móc điện thoại của mình ra xem. Đã khá trễ khoảng tầm 12 giờ đêm. Có lẽ Tô An đã ngủ rồi.
Cố Thượng Phong: "Chắc là cậu ta ngủ rồi nhỉ? Chậc! Sao lại nghĩ đến cậu ta chứ!?"
Loạt soạt!
Cố Thượng Phong: "Ai!?
Tô Hinh bước ra từ bóng tối. Gương mặt có chút không vui, có lẽ là vừa bị chọc giận.
Tô Hinh: "Anh lại bỏ bạn đồng hành của mình giữa bữa tiệc để bỏ ra đây một mình sao?"
Cố Thượng Phong day day thái dương của mình: "Đã bị ai chọc giận rồi?"
Như chọc trúng tim đen. Tô Hinh xù lông mà mắng chửi. Có lẽ cậu ta đã thật sự bị chọc cho giận rồi. Miệng liền mắng chửi không ngớt, khóe mắt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3682418/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.