Tô An đứng lặng thinh bên bàn ăn, nhìn những món ăn thơm ngon trước mặt mà không dám ngồi xuống. Dù bụng đã réo lên không ngừng, cậu vẫn cảm thấy mình không có chỗ trong căn nhà này, giống như một người ngoài bị lạc lối. Cậu mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Thượng Phong đang ngồi đối diện. Hắn nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng khiến cậu cảm thấy run rẩy.
Cố Thượng Phong nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống bàn, rồi nhìn Tô An chằm chằm. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy đủ để khiến cậu hiểu rằng mình phải tự biết điều.
Tô An cúi đầu, khẽ mấp máy đôi môi nhưng không dám nói ra.
Tô An: *Có lẽ mình nên xuống bếp.* Cậu thầm nghĩ.
Ngay khi cậu định quay người bước đi, giọng nói lạnh lùng của Cố Thượng Phong vang lên, Tô An chợt giật mình đứng chôn chân giữa nhà.
"Đi đâu?" Cố Thượng Phong hỏi, giọng đầy quyền uy nhưng lại có chút ngạc nhiên.
Tô An ngập ngừng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy mép áo. "An An...An An xuống bếp ngồi ăn ạ. Ở đây... không tiện lắm ạ..." Giọng cậu nhỏ dần, hệt như một đứa trẻ sợ bị la mắng.
Cố Thượng Phong cau mày, đôi mắt hắn lóe lên một tia khó chịu nhưng không giận dữ. Hắn không hiểu sao Tô An lại nghĩ như vậy. Ngay cả khi hắn không ưa cậu, cũng không đến mức phải đuổi xuống bếp ăn như người hầu.
Hắn cảm thấy sự ngốc nghếch của Tô An lúc này thực sự khiến hắn không biết phải nói gì.
"Ngồi xuống đi." Cố Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3681397/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.