Tô An một lần nữa rơi vào hố sâu không đáy. Cậu cứ chờ đợi, chờ đợi một ngày Cố Thượng Lâm sẽ quay lại.
Nhưng biết phải chờ đến bao giờ.
•••
Vài ngày cứ như thế trôi qua, Tô An cuối cùng cũng được xuất viện. Ngồi trên xe trở về Cố Gia, đôi mắt cầu thờ thẫn không có hồn. Cậu không vui cũng không buồn.
Tô An bước vào nhà đã nghe tiếng cười rôm rả của Tô Hinh. Cậu lại cảm thấy có chút tủi thân. Có lẽ vì đã quen thuộc với hành động săn sóc của Cố Thượng Lâm nên bây giờ lại sanh ra cảm giác có chút...ghen tị rồi.
Tô An: "Không sao đâu mà...Mình đã sớm quen với chuyện này rồi."
Tô An tự nhủ với lòng, bản thân đã trải qua việc này không biết bao nhiều lần. Cậu không có gì phải buồn tủi vì nó cả!
Lê chân bước đến phòng khách. Tô An thấy Tô Hinh đang ngồi nói chuyện cùng Cố Phu Nhân.
Mộng Yên: "Ayo~ Đứa trẻ này miệng thật khéo nha~"
Tô Hinh: "Hihi, cháu nói là thật mà. Dì xinh đẹp như vậy Cố Tổng cuồng si thật đúng đắn. Nếu cháu mà là Alpha cũng nguyện dâng hiến cháu tim này cho một Omega xinh đẹp như dì a~"
Mộng Yên: "Đứa bé ngoan~ Nào sang đây, dì có món quà này muốn cho cháu này."
Mộng Yên móc ra trong túi sách một cái hộp mài đỏ sang trọng. Có vẻ bên trong chứa một món đồ rất đắt tiền.
Chắc là một cái vòng tay được gia công riêng đây mà.
Tô Hinh ngoài mặt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3675342/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.