Ai đó: "Bé yêu, em không sao chứ?"
Tô An nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng cậu chẳng thể nghĩ ra đó là ai. Đầu cậu bây giờ đau như búa bổ, mọi thứ xoay vòng rồi lại mờ mịt khiến cậu không thể phân biệt được là thật hay là mơ.
Cả cơ thể như cứng đờ. Tô An chật vật mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra. Thật muốn đưa đôi tay bé nhỏ vương đến người đang đứng đối diện. Lời gọi tha thiết mà khẩn cầu như đang cố gắng níu kéo cậu quay trở lại. Tô An cảm nhận được tim mình đang đập rất mạnh.
Ai đó: "An An, bé yêu à em mau mở mắt ra đi. Đừng ham ngủ nữa, anh nhớ em lắm đó. Mèo nhỏ à."
Lại là giọng nói đó. Giọng nói quen thuộc khiến con tim cậu quặng đau. Rốt cuộc..rốt cuộc là ai? Là ai đang gọi cậu? Tiếng gọi tha thiết nhưng cũng thật đáng thương.
Một lần nữa mở mắt ra. Xung quanh cậu là bốn bức tường lạnh lẽo. Đây là một căn phòng nhỏ ở bệnh viện. Tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ phương tiện hiện đại. Căn phòng thật im lặng, chẳng có một ai bên cạnh cậu lúc này.
Tô An giương đôi mắt bé nhìn ra cửa sổ. Trời lúc này đồ một cơn mưa rất to. Có lẽ là đang khóc cho tình cảnh thảm thương của cậu. Tựa trán nhỏ lên tấm kính lạnh lẽo, cậu ngắm nhìn những giọt mưa nhỏ rơi li ti. Từng giọt cứ long lanh, rơi từ bầu trời mù mịt đen tối nhẹ nhàng chạm lên mặt đất.
Tô An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3675340/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.