Trên bàn chứa vô số món ăn độc đáo và lạ mắt. Nếu nó đối với những kẻ coi tiền như cỏ rác là hết sức nhàm chán và vô vị. Thì đối với cậu - Tô An - một kẻ lần đầu được chiêm ngưỡng cách bài trí này thật sự quá đẹp.
Sự đa dạng của các món ăn khiến cậu choáng ngợp.
Tô An: "Nh-Nhiều quá!"
Chú Chương cười hiền hậu: "Tiểu An, mau vào ăn, để lâu sẽ nguội, không còn ngon nữa."
Tô An không vội trả lời. Cậu vẫn còn đang bị đống thức ăn trên bàn mê hoặc. Hết nhìn đống đồ ăn trên bàn lại nhìn về phía chú Chương. Kì thực lúc này chú Chương mới thấy rõ. Đôi mắt kia rất tròn, nó như chứa ánh sáng của ánh sao đêm đẹp đẽ. Đôi mắt trong sáng, thanh khiết và lấp lánh như ngon đèn hải đăng giữa biển khơi tăm tối.
Chú Chương: "Tiểu An, An An, Phu Nhân,..."
Thấy chú Chương gọi mình, lúc này Tô An mới giật mình tỉnh tảo. Cậu lắc lắc đầu rồi mới quay sang nhìn chú Chương.
Tô An: "Chú Chương, An An thật sự có thể ăn sao...?"
Chú Chương: "Tiểu An không thích sao? Nếu như vậy, ta kêu đầu bếp đổi món cho cháu nhé?"
Nghe vậy, Tô An liền vội vã xua tay. Cậu luống cuống, ấp úng mở lời.
Tô An: "Không...không đâu ạ! Chỉ là...chỉ là An An không biết mình có thật sự được ăn không ạ..."
Chú Chương: "Tiểu An, bàn thức ăn này đều là của cháu. Mau vào ăn thôi, đồ nguội ăn sẽ không còn ngon nữa."
Tô An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652285/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.