Có vẻ như Tô An đã chịu yên tĩnh được một chút. Cố Thượng Phong đút cho cậu một muỗng súp gà Tô An ăn xong liền nói: "Ngon quá!". Cố Thượng Phong đút cho cậu một miếng tôm, cậu cũng liền khen: "Ngon quá." Cố Thượng Phong lại đút cho cậu một miếng thịt viên, Tô An liền cười: "Món này cũng rất ngon."
Tô An không hề để ý rằng người mình đang ngồi trên đùi lúc này mặt đã đen xì như cục than. Hắn không biết rốt cuộc bao năm nay Tô An đã sống như thế nào. Nhưng có vẻ là đều không được tốt. Nghĩ tới thế lòng hắn lại khó chịu, bực tức không hiểu nổi. Rốt cuộc hắn nên làm gì với em đây?
Cố Thượng Phong: "Rốt cuộc ở Tô Gia họ đối xử với em như thế nào vậy?".
Tô An: "Mọi người ở Tô Gia rất tốt ạ." Nói xong liền tủm tỉm cười.
Em chỉ là một đứa ngốc, yêu hận không rõ, làm sao biết nói ra rằng họ đối xử với em cực kì tệ? Tô An chỉ hiểu được, nếu em ngoan họ sẽ cho em ăn. Còn nếu em phải nhìn đói thì nghĩa là em đã làm gì đó sai phạm. Những lúc đó bụng đói cồn cào, em cuộn mình lại nằm trên chiếc giường cứng cáp như thể tự ôm lấy mình.
Cố Thượng Phong xoa xoa chiếc bụng của Tô An, lại nhẹ giọng dỗ dành: "An An ngoan, ăn nhiều chút còn rất nhiều đồ ngon cho em."
Quả thật đồ ăn ngon còn rất nhiều, nhưng Tô An vốn nhịn đói đã quen nên dạ dày cậu rất nhỏ. Mỗi thứ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652281/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.