Tô An đi vào trong phòng khách xem tivi. Có lẽ vì đây là chương trình cậu yêu thích nên Tô An xem rất chăm chú. Mỗi một diễn biến của bộ phim Tô An liền trưng ra mỗi một biểu cảm khác nhau, phải nói là có chút ngộ nghĩnh, cũng có chút buồn cười.
Mãi mê xem tivi khiến cho thời gian trôi qua lúc nào không hay. Bé ngốc cũng đã đói bụng rồi. Vì hôm nay chú Chương đã rời đi nên cũng ai nhắc nhở cậu ăn cơm trưa cả. Do đó cũng đã gần 3 giờ chiều mà bụng cậu thì vẫn đói meo từ sáng tới giờ.
Nhưng với một người bị ruồng bỏ ở Tô Gia như cậu thì đã được bao nhiêu bữa no? Chút này vẫn phải nói là đã quen rồi. Tô An cũng không dám làm phiền đến người trong nhà, cậu đành bấm bụng mà chịu đói.
Ánh Nguyệt: "Phu nhân người sáng giờ chưa có gì bỏ bụng. Mọi người rất lo lắng ạ."
Nghe tiếng của Ánh Nguyệt như tiếng của vị cứu tinh. Hai mắt Tô An tròn xoe sáng ngời nhìn về phía người con gái đang cúi người cung kính kia. Phải nói chị ấy là đấng cứu thế cho chiếc bụng đáng thương đang gào thét của Tô An.
Tô An: 'Được ạ. Chị Ánh Nguyệt."
Tô An lon ton chạy theo đằng sau Ánh Nguyệt vào phòng bếp. Phòng bếp rất to, to hơn căn bếp nhà cậu. Nhìn cũng sạch sẽ và đẹp hơn nữa. Chiếc bàn ăn được trải một chiếc khăn trắng càng tôn thêm vẻ sang trọng. Nhưng điều đáng chú ý là trên chiếc bàn ấy chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.