Khi ra về cũng là lúc cái miệng của Trầm Minh được hoạt động.
"Chu Hải Thành! Giờ giải lao cậu chết dí ở đâu vậy hả? Có biết tớ và Lộ Tường Nguyên đã đợi cậu lâu lắm không?"-Trầm Minh bùng nổ lao đến chỗ Chu Hải Thành.
Lúc Chu Hải Thành chạy về thì giờ giải lao chỉ còn lại vỏn vẹn 8 phút, mà Trầm Minh với Lộ Tường Nguyên cũng rất nhất quyết chờ Chu Hải Thành về mới ăn, nên thành ra cả ba người ăn trong sự vội vã, một câu cũng chẳng kịp nói với nhau. Trong giờ học thì lại càng không thể nói rồi, Trầm Minh chỉ chờ đến giờ ra về để phát tiết.
"Xin lỗi, là lỗi của tớ, hôm nay tớ vào bếp nấu món hai cậu thích nhé?"-Chu Hải Thành nở một nụ cười đầy hối lỗi.
"Để cuối tuần đi, giờ cũng trễ rồi, mau về thôi"-Lộ Tường Nguyên đi tới tách Trầm Minh và Chu Hải Thành ra.
Cả ba người vừa đi đến cổng thì đã bị một cậu nhóc chặn đường.
Lộ Tường Nguyên nhìn cậu nhóc trước mắt, khuôn mặt ngũ quan sáng sủa, quần áo thì có hơi xộc xệch một chút, hình như là do vội đuổi theo họ nên chưa kịp chỉnh trang lại quần áo.
Không hiểu sao, Lộ Tường Nguyên cảm thấy cậu nhóc này có chút quen mắt, dù nhìn bảng tên là khối 10 mới vào thì không thể nào cậu quen được nhưng cảm giác quen thuộc mà không nhớ ra này thật khó chịu mà.
Còn Chu Hải Thành thì chẳng lạ gì với thằng nhóc trước mặt này, là thằng nhóc hắn tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3736922/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.