Dù trêu chọc như vậy nhưng Trầm Minh vẫn rất lo cho Lộ Tường Nguyên, nhưng có lo như thế nào thì Trầm Minh vẫn phải nghe theo lời ba mẹ mà đi đến công ty tiếp tục thực tập sớm, cuối cùng chỉ có thể giao trọng trách chăm sóc Lộ Tường Nguyên lại cho Chu Hải Thành.
Chu Hải Thành tiễn Trầm Minh ra xe rồi nhanh chóng chạy vào bếp xem tình hình của Lộ Tường Nguyên.
Lộ Tường Nguyên ăn mặc vô cùng kín đáo, còn không biết kiếm đâu ra cái khăn choàng mà quấn luôn vào cổ.
Chu Hải Thành nghĩ rằng, bây giờ xuất hiện một cái bao tay ở đây thì chắc chắn Lộ Tường Nguyên sẽ lấy đeo vào ngay lập tức.
Lộ Tường Nguyên rất ngoan ngoãn ngồi ăn tô cháo Chu Hải Thành vừa mới nấu, chẳng hiểu sao dạo này Chu Hải Thành nấu ăn rất hợp khẩu vị của cậu.
"Khi nào cậu ăn xong cứ lên phòng ngủ một giấc đi, khi nào bác sĩ tới tớ sẽ kêu cậu dậy"
Lộ Tường Nguyên lắc đầu.
"Ngủ nhiều quá, cũng chẳng buồn ngủ nữa"
Chu Hải Thành xót xa nhìn Lộ Tường Nguyên, vì sốt cao mà nhìn Lộ Tường Nguyên yếu ớt hẳn.
"Tớ cũng không yếu đến mức vậy đâu, đừng lo"-Lộ Tường Nguyên vừa nói dứt câu đã ho sù sụ, phải uống một ngụm nước ấm Chu Hải Thành chuẩn bị sẵn mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.
"Người cậu nóng quá, nếu không muốn ngủ thì ra sofa nằm xem TV một chút cho đỡ chán, tớ có đem một cái chăn nhỏ xuống cho cậu rồi"-Chu Hải Thành vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3736917/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.